(r/nosleep) Tôi Đã Đi Quá Xa Với Lucid Dream Và Tôi Cảm Thấy Rất Hối Hận



Tôi đang viết những dòng này trong phòng ngủ của mình, thành thật mà nói, nơi này đã trở thành nơi duy nhất tôi có thể suy nghĩ một cách rõ ràng, kể từ khi tôi tháo chiếc gương trên tủ đầu giường ra. Tôi sẽ cố gắng trình bày chi tiết nhất có thể, mỗi ngày trôi qua khiến tôi khó có thể tập trung suy nghĩ hơn, và bạn sẽ sớm biết lý do tại sao.


Bài viết này không phải được viết và đăng lên, để dọa bất kỳ ai trong số các bạn cả, mà chỉ đơn giản là để cảnh báo ai đó về mối nguy hiểm có thể xảy ra, khi dấn thân vào những điều chưa biết. Trước khi đi sâu hơn, tôi muốn giải thích mọi chuyện bắt đầu như thế nào. 


Trước hết, tôi chưa bao giờ hứng thú với huyền bí hay bất kỳ loại phép thuật hay nghề phù thủy nào, nhưng sau khi xem bộ phim Insidious , tôi thấy mình ngày càng bị cuốn hút vào ý tưởng về Lucid Dream và chính xác hơn là về sự xuất hồn.


Mọi chuyện bắt đầu vào một vài đêm sau khi xem Insidious, thì tôi đã trải qua một giấc mơ sáng suốt. Tôi không chắc điều gì chính xác đã gây ra nó, nhưng tôi nhớ "thức dậy" trong phòng khách của mình khi thấy tivi đang bật. Tôi không nhớ là đang phát gì, nhưng điều đó không quan trọng...


Tôi đứng dậy và khám phá phần còn lại của ngôi nhà, tôi đi qua mọi phòng ngủ, cả hai phòng tắm, và tôi đang tính bước ra sân sau để khám phá thêm, thì tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn - và ngay lúc đó, tôi tỉnh dậy trong phòng ngủ của mình. Tôi rất phấn khích về Lucid Dream đầu tiên của mình, đến nỗi tôi lập tức nhảy lên máy tính và tìm hiểu thêm về giấc mơ sáng suốt.


Sau vài giờ lướt qua vô số trang web của Google, tôi tình cờ tìm thấy một trang web đề cập đến các vụ việc xuất hồn (astral projection). Tôi nghĩ việc xuất hồn là bước hợp lý tiếp theo, trong nỗi ám ảnh mới của tôi về thế giới giấc mơ.


Tôi đã đọc mọi thứ tôi có thể tìm thấy về chủ đề này, và cuối cùng đã tự tin rằng, đây là một mục tiêu có thể đạt được, nhưng đã có một chủ đề lặp đi lặp lại liên tục, xuất hiện trong quá trình nghiên cứu về xuất hồn của tôi, không bao giờ thử thách giới hạn của bạn khi ở bên ngoài cơ thể, thà an toàn còn hơn phải hối tiếc. Một số trang web cung cấp thông tin về những nguy hiểm khi gặp phải những sinh vật siêu nhiên không thân thiện với loài người... những sinh vật có ý định không mấy tốt đẹp nếu gặp phải.


Tôi đã ghi nhận những cảnh báo này, nhưng tự nhủ, "Chúng có thể tệ đến mức nào chứ? Ý tôi là, chúng thậm chí còn không có thật cơ mà."


Hãy tin tôi khi tôi nói điều này, chúng có thể không được nhìn thấy trong những lúc bạn tỉnh táo vào ban ngày, nhưng chúng cũng có thật như bạn và tôi vậy. Chúng có thể có tác động sâu sắc đến cuộc sống của bạn nếu bạn gặp phải, đặc biệt là nếu bạn bị coi là yếu đuối hoặc thiếu kinh nghiệm như tôi.


Tôi cảm thấy như thể bây giờ bạn đã hiểu tôi đang nói đến đâu, vì vậy tôi sẽ tiếp tục nói ra trải nghiệm thực tế của mình. Tôi đã thực hành xuất hồn trong khoảng nửa năm qua, và đạt được tiến triển đều đặn. Mọi thứ luôn bắt đầu theo cùng một cách:


Tôi sẽ hoàn toàn thư giãn cơ thể, cho đến khi tôi cảm thấy một cảm giác ấm áp bao trùm đầu và từ từ lan xuống cho đến khi toàn bộ cơ thể tôi được bao trùm trong một cảm giác ấm áp, mềm mại.


Tiếp theo là một cảm giác như đã buông bỏ mọi thứ vậy, không còn gì lo lắng nữa, bất cứ điều gì làm phiền tôi trong cuộc sống, hoặc bất kỳ căng thẳng nào tôi cảm thấy đều tan biến. Tôi sẽ ngồi như thế này trong nhiều khoảng thời gian khác nhau, hầu như tôi luôn thực hiện điều này ở tầng hầm, vì có đủ chỗ và không bị các thành viên trong gia đình hoặc hai chú chó của nhà tôi can thiệp.


Với sự luyện tập chăm chỉ, tôi đã có thể tăng cường những hiệu ứng này đến mức, tôi cảm thấy nhẹ thân mình nhẹ như lông vũ. Sau đó, tôi có thể mở mắt ra và hầu như luôn được chào đón bằng hình ảnh cơ thể của chính mình đang ngồi trên sàn tầng hầm. Điều này khiến tôi rất phấn khích, nhưng cũng khiến tôi sợ phát khiếp trong vài lần đầu tiên... Tôi không bao giờ biết điều này là có thể và nó khiến tôi nghĩ về mọi thứ khác mà tôi không biết về thế giới và tâm trí của chúng ta. 


Vài lần đầu tiên tôi thoát khỏi cơ thể và xuất hồn, tôi lặp lại những gì tôi đã làm trong giấc mơ sáng suốt mà tôi từng có trước đây, tôi đi quanh nhà và kiểm tra mọi phòng. Nhưng lần này, mọi thứ sống động hơn nhiều, tôi thấy mẹ tôi trong phòng thủ công ngay trên lầu, đang làm bất cứ điều gì bà quyết tâm thực hiện vào ngày hôm đó, và tôi có thể thấy cha tôi đang xem tivi trên chiếc ghế bành Lazy Boy của ông.


Tôi thường bị cám dỗ rằng sẽ mạo hiểm đi vào sân sau nhà mình, nhưng tôi luôn do dự vì tôi chưa bao giờ thực sự rời khỏi nhà, và không biết thế giới bên ngoài có điều gì kỳ diệu, hay nguy hiểm đối với một nhà ngoại cảm. Tôi dường như quên hết mọi cảnh báo mà tôi đọc được trên web về việc mạo hiểm đi quá xa, và một ngày nọ, sự tò mò đã thắng thế. Tôi quyết tâm ra ngoài. 


Thông thường, "chuyến đi" của tôi kéo dài khoảng ba mươi đến bốn mươi lăm phút theo thời gian thực, nhưng do hoàn cảnh cố gắng mạo hiểm ra ngoài lần đầu tiên, tôi nghĩ mình sẽ cần nhiều thời gian hơn thế một chút. Không muốn làm bố mẹ tôi sợ trong trường hợp họ vào tầng hầm và thấy tôi trong tình trạng hôn mê và không thể nhìn thấy họ, tôi quyết định bắt đầu thiền định vào lúc 11:00 tối khi họ đã đi ngủ. Buổi thiền diễn ra tốt đẹp như mọi khi, tôi có cảm giác rung động ấm áp chạy khắp cơ thể, sau đó cuối cùng là thoát ra ngoài cơ thể.


Tôi không thèm ở trong nhà lâu trước khi quyết định ra ngoài sân. Lúc đó khoảng 11:56 tối khi tôi bước ra khỏi cửa vào sân sau, tôi biết điều này vì tôi đã quyết định có ý thức kiểm tra thời gian trên đồng hồ trước khi ra ngoài, để ước lượng xem mình đã đi bao lâu khi trở về. Trời tối vì đã muộn, nhưng với sự tự tin quá mức của mình, tôi thấy đó chẳng phải vấn đề gì.


Tôi ngay lập tức có một cảm giác lạ khi bước lên boong tàu trước khi đến sân, một cảm giác khác biệt mà tôi từng cảm thấy trước đây trong những lần tôi ở trong nhà.


Tôi cảm thấy hơi buồn nôn và khó chịu, nhưng vẫn mạo hiểm đi sâu hơn vào sân nhà mình bởi sau cùng, tôi đã dự định cụ thể là sẽ làm như vậy. Sau khi khám phá đủ sân sau nhà mình, đi bộ từ đầu đến cuối và thậm chí thử vận ​​may của mình, bằng cách đi xuyên qua những cái cây, tôi quyết định quay trở lại nhà.


Khi tôi đến gần sàn nhà mình hơn, tôi thấy một thứ gì đó kỳ lạ và đáng sợ cùng một lúc, cửa sổ nhỏ trên bức tường nối với tầng hầm của tôi đang phát sáng, như thể ai đó đã bật đèn ở đó. Điều này khiến tôi sợ vì hai lý do, Tôi đã không bật đèn trước khi xuống tầng hầm và xuất hồn, và tôi nghĩ có thể là cha hoặc mẹ của tôi có thể đã thức dậy, và xuống tầng hầm để lấy thứ gì đó, chỉ để thấy con trai họ dường như đang hôn mê.


Tôi lo lắng không biết họ có gọi xe cứu thương không, và tôi sẽ giải thích thế nào với họ, nhưng lạ thay, không có ngọn đèn nào khác trong toàn bộ ngôi nhà. Tôi chạy nhanh nhất có thể đến cửa sổ tầng hầm, để nhìn vào và đánh giá thiệt hại mà tôi đã gây ra với "chuyến đi" nhỏ của mình trước khi tự mình xuống đó, chỉ để thấy xấu hổ. Khi nhìn qua cửa sổ nhỏ, tôi thấy cơ thể mình, nhưng nó không còn ngồi trên ghế như trước nữa.


Bố mẹ tôi không thức dậy, họ vẫn ngủ say, nhưng hẳn có thứ gì đó khác đã thức dậy, vì cái xác rỗng tuếch của tôi vẫn nằm đó mà không ai trông coi. Tôi muốn gọi thứ tôi nhìn thấy là đàn ông, hoặc thậm chí là phụ nữ, nhưng từ duy nhất tôi có thể nghĩ ra là "thứ đó". Nó trông không giống đàn ông hay phụ nữ, nhưng vẫn có những đặc điểm của con người như tay và chân. Da của nó đang thối rữa với mùi hôi thối thấm qua tường và cửa sổ, chạy thẳng vào mũi tôi.


Tôi không nghĩ là nó thấy tôi nhìn chằm chằm vào nó từ lúc đầu, vì nó đang bận di chuyển cơ thể bất động của tôi về phía tấm gương lớn, mà mẹ tôi để ở góc tầng hầm. Tôi không biết điều gì khiến tôi làm vậy, nhưng tôi đã gõ vào tấm kính, như thể để thông báo cho con quái vật này rằng chủ nhân hợp pháp của cơ thể đã quay lại để nắm quyền kiểm soát.


Đầu nó giật lên nhìn tôi qua cửa sổ và tôi nhìn vào hốc mắt nơi đáng lẽ là mắt của nó. Tôi cảm thấy khó chịu chỉ vì nhìn thấy khuôn mặt của thứ này, nhưng thậm chí còn khó chịu hơn khi nó không di chuyển, mà chỉ ra hiệu cho tôi xuống tầng hầm bằng một ngón tay xương xẩu của nó.


Tôi vội vã chạy vào nhà qua bếp và xuống hai tầng cầu thang để vào tầng hầm, không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi tôi đến đó. Tôi hoàn toàn mong đợi sẽ gặp sinh vật này khi tôi mở cửa và nhìn vào phòng, nhưng thật ngạc nhiên, nó không còn ở đó nữa. Đèn đã tắt như trước khiến tôi không thể nhìn thấy gì ngoài những đường nét mờ ảo quen thuộc.


Tôi bật đèn lên và thấy chỉ có cơ thể mình trong phòng, ngoại trừ một điều, cơ thể tôi chỉ cách gương vài inch với đầu hướng về phía gương. Như thể thứ này đang cố kéo tôi qua gương vì những lý do mà tôi không muốn biết.


Tôi hít một hơi thật sâu và quay trở lại cơ thể mình, gần như hoàn thành xong việc xuất hồn và hy vọng sẽ bỏ lại cuộc chạm trán đó phía sau. Tôi đã sai. Đã nhiều tuần trôi qua kể từ khi chuyện này xảy ra với tôi, và tôi chưa từng cố gắng thử xuất hồn thêm lần nào nữa, nhưng giờ đây có điều gì đó về gương khiến tôi không thoải mái.


Tôi thậm chí không thể nhìn vào gương mà không cảm thấy buồn nôn và tôi thề là tôi có thể thấy thứ này đứng sau tôi, khi tôi nhìn vào gương khi tắt đèn. Tôi liên tục cảm thấy như có ai đó đang theo dõi tôi và giờ tôi hầu như không thể ngủ được.


Ngay cả khi tôi ngủ, tôi luôn có cùng một giấc mơ sáng suốt, tôi thức dậy trong giấc mơ ở sân sau nhà của mình, thì những sự kiện của đêm đó diễn ra một lần nữa. Tôi đến cửa sổ tầng hầm để thấy nó kéo cơ thể tôi về phía gương, chỉ trong mơ mà thôi, thứ đó hoàn toàn nhận thức được tôi ở đó ngay cả trước khi tôi đến được cửa sổ.


Điều đáng lo ngại là trong mỗi giấc mơ, nó kéo tôi ngày càng gần hơn vào trong gương, đến mức gần một nửa cơ thể tôi xuyên qua gương. Tôi sợ ngủ, thậm chí tôi còn sợ ở gần gương vào thời điểm này, tôi không biết điều gì sẽ xảy ra nếu, hoặc khi, thứ này đưa cơ thể tôi qua tấm gương ở tầng hầm.


Mỗi ngày tôi cảm thấy mình ngày càng kém sắc hơn, và như tôi đã nói trước đó, điều này không có ý làm ai sợ cả, mà chỉ là một lời cảnh báo thôi. Những điều này là có thật, và dù bạn có từng nhìn thấy chúng hay không, chúng vẫn ở đây.


Nếu bạn quyết định thử xuất hồn và xem thứ này, hãy liên hệ với tôi ngay nếu tôi vẫn còn ở đây. Tôi cảm thấy như thể, cơ hội mà chúng ta chiến thắng sẽ tốt hơn nếu là một nhóm. Và vì Chúa, hãy tránh xa những tấm gương.

 


1 Nhận xét

Đăng nhận xét

Post a Comment

Mới hơn Cũ hơn