Tôi không thể đi cắm trại một mình lần nào nữa
Tôi chưa nói với ai lý do tại sao tôi ngừng cắm trại, chủ yếu
là vì tôi không nghĩ họ sẽ tin tôi, nhưng tôi cần phải nói với ai đó, và có lẽ
đây sẽ là nơi tốt nhất để chia sẻ trải nghiệm của mình.
Khi lớn lên, tôi chưa bao giờ là một đứa trẻ thích hoạt động bên ngoài. Ở trong
nhà, chơi video game và xem YouTube là cách tôi trốn chạy. Đến những năm hai
mươi tuổi, tôi bắt đầu hứng thú với việc dành nhiều thời gian hơn cho thiên
nhiên hoặc chỉ đơn giản là ở ngoài trời. Tôi luôn thích đi cắm trại với bạn bè
từ khi còn nhỏ, nhưng khi đã trưởng thành, việc dành thời gian một mình trong rừng
chỉ với những suy nghĩ của mình là một trong những điều tôi yêu thích nhất. Đừng
hiểu nhầm tôi, việc không có ai xung quanh hàng dặm trong giữa nơi hoang vu rõ
ràng là đáng sợ, nhưng tôi thấy điều đó an ủi. Tôi không thể tìm từ nào để giải
thích, nó cho tôi thời gian thoát khỏi cuộc sống ở nhà và thời gian để tập
trung vào bản thân và sức khỏe của mình, giúp tôi suy nghĩ thông suốt hơn. Tôi
không biết, có thể tôi đang nói những điều vô nghĩa...
Dù sao đi nữa, tôi không viết điều này để mô tả tình yêu của mình với việc cắm trại. Thông thường, tôi ở trên hoặc gần những khu đất thuộc sở hữu của gia đình, vì vậy tôi có chút quen thuộc với khu vực, nhưng, do mâu thuẫn với một người mà tôi sẽ không đề cập, tôi đã buộc phải lái xe hàng giờ vào những con đường nhỏ ở Tây Virginia để tìm nơi cắm trại cuối tuần. Tôi biết về mặt luật pháp thì đó là xâm phạm tài sản, nhưng, thật sự thì, chỉ cần lái xe một tiếng rưỡi là đã ra khỏi những con đường chính và không có nhà dân trong vòng vài dặm. Được rồi, đó là một việc ngu ngốc, nhưng tôi chỉ muốn trốn thoát khỏi thực tại một cách tuyệt vọng mà thôi. Hơn nữa, sau vài năm làm điều này, tôi vẫn chưa thấy một người nào khác ở đó. Tôi không bao giờ để lại rác rưởi và mang theo gần như mọi thứ tôi cần, vì vậy tôi không lấy đi tài nguyên từ đất đai nhiều hơn mức cần thiết. Tôi đã làm điều này trong một thời gian, cho đến khoảng một năm rưỡi trước.
Chuyến đi này bắt đầu giống như bất kỳ chuyến đi nào khác,
tôi rẽ khỏi xa lộ tại một điểm ngẫu nhiên và cứ thế lái xe. Khoảng một tiếng rưỡi
sau, vào khoảng 7:34 sáng, tôi rẽ vào một con đường đất, đi qua một cái kho mục
nát và một chiếc xe van bỏ hoang không có bánh. Tôi đã bật cười trước cảnh tượng
đáng sợ đó, và khoảng 2 giờ sau, tôi đã lái xe vào một khoảng trống để che giấu
chiếc Jeep của mình khỏi con đường. Không phải là sẽ có ai đó lái xe qua đâu.
Sau khi đóng gói đồ đạc vào cái túi quá cỡ của mình, tôi bắt đầu đi bộ sâu hơn
vào trong rừng.
''Chắc hẳn mình đang ở trong thung lũng'' tôi nghĩ khi tôi
băng qua sương mù dày đặc đã bao phủ sau khi tôi rời khỏi xe. Tôi tạo một bản đồ
trong đầu khi tiến về phía trước cùng với việc xếp những viên đá nhỏ, để đánh dấu
đường trở lại chiếc xe của mình.
Trong thiên nhiên, bạn sẽ nghe đủ loại âm thanh từ cành cây
rơi đến động vật chỉ đơn giản là hành xử như động vật. Hầu hết có lẽ sẽ cảm thấy
lo lắng và đưa ra những giả định về bất kỳ âm thanh nào họ nghe thấy. Mặc dù những
người Tây Virginia mà tôi gọi là gia đình, hầu như đều tin vào những sinh vật
huyền bí và siêu nhiên, riêng tôi thì hoàn toàn không tin. Đối với tôi, những
âm thanh tôi nghe ở đó có thể là một lời mời ở lại và thưởng thức sự bình yên của
tự nhiên.
Cành cây vang vọng trong thung lũng khi tôi bước, như thể có
một bộ chân thứ hai theo sau tôi. Tôi gần như có cảm giác chậm lại, chỉ dừng lại
vài giây sau khi tôi ngừng di chuyển. Mặc dù bình tĩnh và tận hưởng chuyến đi bộ,
tôi không thể không liếc qua vai mình, chỉ để thấy không có gì phía sau cả. Có
thể là do chứng lo âu tự nhiên, tôi đoán vậy.
Gọi tôi là điên nếu bạn muốn, nhưng tôi thích cảm giác không
thoải mái nhẹ nhàng đó. Cảm giác như có ai đó đang theo dõi. Biết rằng không có
gì ở đó ngoại trừ suy nghĩ lặp đi lặp lại trong đầu rằng có điều gì đó nằm
ngoài tầm nhìn, bên ngoài làn sương mù.
Sau khoảng 15 phút đi bộ, tôi nhận thấy một cái cây lớn với
vỏ cây bị tróc ra, như thể có cái gì đó đang đào vào cây để cố gắng vào trong
hoặc xuyên qua nó. Khi tôi đến gần hơn, tôi nhận thấy có một kiểu dáng của những
vết cào. Không phải thứ gì đó từ dự án ma Blair hay bất kỳ điều gì tương tự. Nó
có những vết cào cách nhau mỗi 3 feet, tiếp tục lên cao 15 feet trên vết đầu
tiên. Những vết cắt rất sâu. Tôi không chắc làm thế nào mà cây này không chết trong
trường hợp nó chưa chết. Tôi gạt bỏ đi, điều này có thể là do những cây khác đổ
xuống hoặc do động vật gây ra. Ý tôi là, cái cây này rất đồ sộ, tôi có thể đứng
ở giữa nó và duỗi tay ra. Ai biết nó đã ở đây bao lâu rồi?
Vào khoảng 12:53 chiều, tôi thấy mình ở một khoảng trống giữa
những đám cây. Đây là một điểm dừng chân tốt. Tôi dựng lều dưới một cái cây,
làm một cái hố lửa tạm bợ, và kéo một khúc gỗ đổ gần đó để ngồi. Một vài giờ
sau, nơi đó trở nên thoải mái nhất có thể. Đây sẽ là nơi tôi ở lại trong 3 ngày
tiếp theo. Trời vẫn sáng, tôi nhóm lửa lên. Vào thời điểm này, nhiệt độ bắt đầu
giảm.
Một tiếng thình thịch phát ra từ bên phải, khiến tôi sợ hãi
tột độ. Một cái gì đó đã đập vào trên lều của tôi. Một mùi hôi thối ngột ngạt
tràn ngập khu cắm trại của tôi trong vài giây. Tôi tìm kiếm nguồn gốc của mùi
đó, nó càng mạnh hơn khi tôi tiến lại gần. Bên cạnh lều là một con rắn, nửa bị
ăn còn một nửa đã chết. Nó không có đầu và gần như dày bằng cổ tay tôi. Trong
giây lát, tôi cảm thấy hoảng sợ, rồi bắt đầu lý giải những gì đã xảy ra.
Tôi tự nói thầm, "Đám chim chết tiệt." Đây không
phải là lần đầu tiên một con chim thả con mồi gần tôi. Khi tôi khoảng 8-9 tuổi,
một con diều hâu suýt nữa thả một con thỏ vào đầu tôi. Một lần khác, một con
chuột chết nằm trên kính chắn gió của tôi chỉ một vài năm trước. Dù sao đi nữa,
nó làm trái tim tôi như ngừng đập một nhịp.
Mùi hôi thối của con vật đang phân hủy đã trở nên quá sức chịu
đựng. Tôi cầm cái xẻng gấp nhỏ, xúc xác con rắn lên và chôn nó một khoảng cách
khá xa. Sương mù bắt đầu tan nhưng khu rừng không sáng hơn khi mặt trời đã bắt
đầu lặn. Khi tôi quay trở lại khu cắm trại chỉ được thắp sáng một chút, tôi có
thể thề rằng mình đã nghe thấy tiếng bước chân hoặc cái gì đó di chuyển trong bụi
gần đó. Dừng lại, tôi cố gắng lắng nghe thật kỹ. Ngay khi tôi làm như vậy, tiếng
động dừng lại. Trời đã muộn, vì vậy tôi quyết định đi ngủ sớm.
Tôi chui vào lều và bật định vị bên trong. Nhìn lên trần lều
sáng lên từ ngọn lửa nhỏ, tôi thấy có vệt nước ướt trên đó. Tôi ngay lập tức
nghĩ rằng đó là từ con rắn trước đó. Sau một đêm lạnh buốt và xoay trở ít nhiều,
tôi đã đi sâu vào giấc ngủ. Tỉnh dậy với những gì tôi chỉ có thể mô tả là tiếng
gõ? Tiếng lạch cạch? Tiếng gõ nhẹ? Tôi không thực sự chắc chắn. Nó quá im ắng
và xa xôi. Dù rất muốn quay lại ngủ, tôi vẫn mở khóa lều và nhìn ra ngoài. Ngọn
lửa hầu như đã tắt, và một cơn gió lạnh tạt vào mặt tôi. Tôi nheo mắt và cố lắng
nghe lần nữa. Tiếng động hoặc đã ngừng lại hoặc quá mờ để nghe qua tiếng xào xạc
và đung đưa của những cây lớn hơn. Tôi trở lại trong túi ngủ của mình và không
thể tránh khỏi việc thiếp đi.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trong một buổi sáng tương đối yên
tĩnh và trong xanh, tôi chế biến bữa sáng, dọn dẹp lều, kéo dãn cơ thể và chuẩn
bị lên đường cho một chuyến đi bộ tiếp theo. Tôi gần như đã quên đi mọi chuyện
vào đêm hôm trước, cho rằng đó chỉ là một con vật hoặc cành cây nào đó rơi xuống,
từ những cây đã chết. Sau khoảng 45 phút đi bộ, tôi đã gặp một con suối. Một
bên là một vách đá dốc, cao khoảng 30-35 feet, và bên kia là khu rừng bằng phẳng
mà tôi đã đi bộ qua. Tôi đi dọc theo rìa của con suối một lúc cho đến khi có điều
gì đó thu hút sự chú ý của tôi.
Một bóng đen xuất hiện ở cuối con suối, trông giống như một
con vật đang bò bằng bốn chân. Nó trông như một con gấu nhưng quá xa để có thể
nhìn rõ. Tôi luôn mang theo bình xịt gấu bên mình khi ở ngoài. Dù vậy, tôi vẫn
hơi lo lắng vì thấy mình là người duy nhất ở đây. Tôi hét thật to để cố gắng dọa
nó đi. Có điều gì đó không đúng, những con gấu đen thường chạy đi ngay sau một
giây, nhưng riêng nó thì không nhúc nhích. Sau một hoặc hai phút và hét thêm một
lần nữa, nó dường như quay từ từ và chạy đi với tốc độ cực nhanh khỏi hướng của
tôi. Không muốn ở lại lâu hơn mức cần thiết, tôi quay trở lại khu cắm trại của
mình.
Khi tôi đi được nửa đường lên con suối, tôi nghe thấy một tiếng
tạt nước phía sau. Tôi quay lại, mong đợi sẽ thấy "con gấu." Một lần
nữa, tôi không thấy gì cả. 10 phút sau, lại có một tiếng văng nước, lần này gần
hơn một chút. Tôi dừng lại, quay đi và không làm gì cả. Tôi chờ xem có điều gì
xảy ra không. Tại điểm này trên con suối, vách đá dốc đến mức gần như thẳng đứng.
Một viên đá trượt xuống từ bên vách đá và rơi chỉ cách đó 15 feet. Tôi nheo mắt
lại, cố gắng xem có điều gì làm rơi viên đá không. Một lần nữa không có gì cả.
Tôi bắt đầu lo lắng và tăng tốc độ đi bộ thành chạy. Nếu đó là một con gấu, tôi
không muốn ở gần nó. Một giờ không có gì đặc biệt trôi qua, tôi đã trở lại bên
đống lửa, lúc này đã tắt hẳn.
Tôi nhóm lại một đống lửa và chất lên những khúc gỗ nhỏ. Khi ngọn lửa bùng lên, tôi cảm thấy ấm hơn, vì trời lạnh hơn nhiều so với hôm trước. Gió bắt đầu nổi lên trở lại, tạo ra một bản giao hưởng của tiếng gió rít và tiếng cây cối xào xạc trong rừng. Tôi nấu bữa tối và bắt đầu nghĩ về các mối quan hệ và cuộc sống ở nhà. Những suy nghĩ không dễ chịu tràn ngập trong đầu tôi. Để khiến mình quên đi những điều mà tôi đến đây để tránh xa, tôi lấy điện thoại ra, gần như không có sóng, và bắt đầu nghe một số podcast kinh dị mà tôi đã tải xuống từ YouTube (kênh haitenpasta á). Tôi biết rằng nghe những câu chuyện kinh dị giữa rừng là một sự kết hợp tuyệt vời đối với tôi. Những bình luận về các câu chuyện và những câu đùa thỉnh thoảng khiến tôi cảm thấy vui vẻ hơn, đủ để quên đi mọi thứ.
Khi mặt trời bắt đầu lặn, gió mang theo một mùi hôi quen thuộc qua khu cắm trại, khiến tôi muốn nôn. Nước mắt chảy ra, tôi tìm kiếm nguồn gốc của nó. Tôi đã tìm thấy. Cái xác con rắn không còn sức sống. Cùng một chỗ mà nó đã rơi xuống. Có thứ gì đó đã đào nó lên và kéo nó trở lại đây. Tôi không biết phải nghĩ gì, nhưng thật là quá sức chịu đựng. Giống như lần đầu tiên, tôi lại xúc nó lên và chôn nó lần thứ hai. Lần này, tôi chôn nó xa hơn lần trước, tôi đào hố sâu hơn và ném con rắn vào. Khi tôi lấp hố lại, trái tim tôi như chìm xuống.
Một tiếng "ha" lớn vang lên từ phía trước tôi.
Không phải là một tiếng cười hay gì cả, mà là một hơi thở ngắn và nhanh. Giống
như tiếng khịt mũi của một con bò. Tôi giật mình nhìn về phía trước để xem có
gì ở đó không. Không có gì cả. Tôi không biết mình có muốn thấy thứ gì đó hay
không. Tôi đang để bình xịt gấu lại trong lều. Nhanh chóng, tôi chạy về phía đống
lửa, mong đợi có điều gì đó theo sau, và mở nắp bình xịt rồi chờ đợi. Gió rít dần
dần lắng xuống, và tôi đứng ở rìa ánh sáng của lửa.
"Mày đang
đùa tao à?" Một con gấu trúc nhảy ra khỏi bụi rậm, gần như khiến tôi bị nhồi
máu cơ tim, rồi chạy lại vào trong bóng tối. Tôi bật cười trước toàn bộ tình huống,
hơi xấu hổ vì một con gấu trúc nhỏ lại làm tôi sợ hãi, một người đàn ông trưởng
thành cơ đấy. Những câu chuyện kinh dị và hình bóng bên con suối đã khiến tôi
quá lo lắng. Tôi nhanh chóng bình tĩnh lại và tiếp tục ăn bên đống lửa, rồi
quay lại lều cho đêm thứ hai. Cố gắng tuyệt vọng để đi ngủ.
Tôi mở mắt ra và
thấy mình đang ở trong xe. Tôi đang cầm lái trên con đường đất giống hệt như
con đường tôi đã đi để đến đây, đi qua cùng một cái kho và chiếc xe van. Tuy
nhiên, trước khi tôi kéo rơ moóc ra, một cái cây đột ngột ngã xuống đường.
Không kịp phanh đủ nhanh, tôi đã đâm vào thân cây, làm hỏng xe của mình. Tôi bò
ra ngoài trong cơn đau đớn tột cùng, ôm bụng bằng cả hai tay. Áo tôi dính đầy
máu, và chắc chắn là xương sườn của tôi đã bị gãy. Tôi bắt đầu bò vào những cây
cối tối đen, run rẩy thì cơn gió lạnh khiến tôi tỉnh táo.
Tôi gần như nhảy
lên trong tư thế quỳ trong lều. Tôi ôm bụng khi một cơn đau dữ dội khiến cơ thể
tôi chấn động. Tôi nhận thấy lều của mình đã bị mở một phần, cho phép gió lạnh
tràn vào không gian nhỏ bé bên trong. Bật đèn pin nhỏ lên, tôi kiểm tra bụng
mình để xác định nguyên nhân của cơn đau. Không có vết cắt nào, chỉ có một vết
bầm lớn đang bắt đầu hình thành. Không có lời giải thích nào cho việc lều mở
hay vết bầm, tôi kéo khóa lều lại và quyết định sẽ dọn dẹp và rời đi ngay khi mặt
trời mọc.
Một đêm dài không
yên tĩnh trôi qua, tôi thức dậy cùng ánh mặt trời vào ngày thứ ba và bắt đầu dọn
dẹp. Vẫn còn đau, tôi từ từ làm việc và nhận thấy một số đồ của mình đã bị di
chuyển. Như thể có thứ gì đó đang tìm kiếm một cách điên cuồng. Tôi thở dài và
nhặt mọi thứ lên, vì hầu hết đồ đạc của tôi đã bị trải ra xa khỏi khu cắm trại.
Khi nhặt những gói thức ăn và đồ khởi lửa, tôi nhìn lên khỏi mặt đất và bắt gặp
phải một cặp mắt, đang ló ra từ sau một cái cây.
Cũng cùng lúc đó,
khu rừng trở nên im lặng—một sự im lặng bất thường. Không có tiếng lá xào xạc,
không có động vật, thậm chí cả nhịp tim của chính tôi. Tôi không thể thở, tôi
thậm chí không thể cử động khi nó nhìn chằm chằm vào tôi. Chúng to và đỏ ngầu,
và con ngươi nhỏ đến mức gần như không thể nhận ra. Một trong những điều làm
tôi sợ hãi nhất là kích thước của thứ đó. Nó cao khoảng 2,4 mét trên cây và có
kích thước như những quả bóng mềm. Không có đầu hay thân nào mà tôi có thể nhận
ra. Giống như chúng đang treo lơ lửng như những con ốc sên.
Tôi chỉ thoát ra khỏi
trạng thái thôi miên khi có tiếng bước chân lớn, nhanh chóng phía sau tôi. Khi
tỉnh táo lại, tôi lao về phía xe của mình. Không có thời gian dừng lại để thở.
Tôi vấp phải một gốc cây và ngã xuống một gốc khác, khiến một cơn đau nhói chạy
qua cơ thể. Adrenaline đã tràn vào, và trước khi tôi có thể đứng dậy, một luồng
không khí lạnh thổi vào cổ tôi, theo sau là tiếng thở lớn giống như hôm trước.
Tôi lao về phía trước trong 10 phút dài nhất của cuộc đời mình.
Tôi chưa bao giờ
cảm thấy nhẹ nhõm hơn trong đời khi chiếc Jeep cũ kỹ của mình xuất hiện trong tầm
nhìn. Tôi nhảy vào xe, và khi tôi lúng túng với chìa khóa, một tiếng gõ mạnh mẽ
vang lên từ cửa sổ ghế phụ. Trong nỗi sợ hãi khi thấy điều gì đó mà tôi không
muốn thấy, tôi không dám nhìn và lái xe ra khỏi con đường đất, suýt đâm vào mọi
cái cây trên đường đi. Tôi dừng lại ở một trạm dừng xe tải trên đường cao tốc,
cách đó khoảng 45 phút. Mệt mỏi, tôi ngồi đó, thở hổn hển, cố gắng hiểu những
gì đã xảy ra.
Tôi đã về nhà mà
không gặp vấn đề gì lớn cả. Tôi ngồi thẳng dậy trên giường, cố gắng giải thích
bất cứ điều gì trong đầu. Suy nghĩ về nó chỉ khiến tâm trí tôi lang thang đến
những kết luận không thể xảy ra. Tôi chưa đi cắm trại kể từ đó và đã cố gắng
quên toàn bộ chuyện cho đến bây giờ. Người bạn thời thơ ấu của tôi đã mời tôi
đi cắm trại cùng anh ấy, tại một khu đất mà gia đình anh ấy sở hữu, nằm giữa chốn
không người. Tôi không chắc điều gì đã khiến tôi đồng ý đi, nhưng tôi nghĩ điều
đó sẽ tốt cho tôi. Khi tôi gõ những dòng này, chúng tôi đang trên đường đến khu
đất của anh ấy, và chúng tôi vừa rẽ vào một con đường đất và đi qua một cái kho
mục nát và một chiếc xe van bị bỏ hoang.
Đăng nhận xét