Trước khi tôi
bắt đầu câu chuyện này, có một số điều mà bạn cần
phải hiểu trước. Tên tôi là Allen Bailey, và trong mười ba năm qua, tôi được
nuôi dưỡng bởi chú tôi, Tiến sĩ Richard Blackwater.
Tôi lâm vào hoàn cảnh này kể từ khi mẹ và cha tôi đều qua đời, khi một tài xế say rượu quyết định bảo
dưỡng lại chiếc Ford
Explorer 1998 của họ vào đêm giao thừa năm 2007. Trong mười ba năm tiếp theo,
tôi được giao cho anh trai của mẹ tôi, người là người thân duy nhất còn sống của
tôi vào thời điểm đó.
Chú Richard của
tôi có bằng tiến sĩ về vật lý lý thuyết và bằng thạc sĩ về thần học. Và mặc dù
tôi chưa bao giờ thực sự tin vào một thực thể vũ trụ nào đó với chiếc râu trắng
lớn trên trời đang theo dõi tất cả chúng ta, nhưng chú tôi luôn là người có một
niềm tin mạnh mẽ như vậy. Thực ra, tôi nên nói rằng chú tôi là một người có sở
thích về khám phá tâm linh. Nỗi ám ảnh trong cuộc đời chú tôi luôn là tìm kiếm
một điều, đó là thực sự tìm thấy Chúa. Và đó là lý do tại sao tôi viết bài này
bây giờ, vì những gì mà chú tôi đã tìm thấy, và tôi xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi
vì những gì tôi sắp nói với bạn. Bởi vì tôi đã giữ kín phát hiện của chú trong
suốt 4 năm qua và không thể giấu được sự thật nữa. Tôi ước mình có thể làm cho
điều này dễ dàng hơn, tôi ước mình có thể kiềm chế lại, nhưng tôi không thể. Bởi
vì các bạn, tất cả các bạn, xứng đáng được biết sự thật.
Tất cả bắt đầu
vào mùa xuân năm ngoái,
khi các lớp học ở Đại học Ohio bắt đầu trở lại, nơi chú tôi làm giáo sư. Điều
làm tôi cảm thấy hơi kỳ lạ về sự khởi đầu của học kỳ là khi chú nhờ tôi làm trợ
lý cá nhân của chú. Mặc dù ban đầu tôi hơi hoài nghi, nhưng tôi không thể từ chối
một lời đề nghị, mà có giá trị gấp năm lần mức lương hiện tại của tôi, khi làm
trợ lý quản lý tại một cửa hàng 7-Eleven. Tôi chưa bao giờ là người thể hiện sự
quan tâm rõ ràng đến công việc của chú, điều đó có vẻ hơi kỳ lạ khi lời đề nghị
đó đến với tôi. Khi được hỏi, chú tôi chỉ nói rằng chú nghĩ tôi sẽ làm tốt công
việc này và rằng chú muốn dành nhiều thời gian hơn cho tôi.
Mặc dù thời
gian làm việc trong học kỳ của chú dài hơn nhiều, so với thời gian nghỉ của chú, nhưng
chúng tôi chưa bao giờ thực sự gắn bó gần gũi như một số người mong đợi. Chúng
tôi có một mối quan hệ tốt nhưng không quá thân thiết. Chú Blackwater, hoặc tôi
gọi chú là Uncle B, luôn... khác biệt. Sau khi có một cuộc trò chuyện dài 10
phút với chú, bạn sẽ nhận ra rằng chú chắc chắn thuộc dạng bị bệnh tự kỷ. Ý tôi
là, điều đó không có gì phải xấu hổ, nhưng rất quan trọng để hiểu hành vi của
chú.
Ngày đầu tiên
làm trợ lý của chú, tôi đến văn phòng của chú lúc 11:00 sáng, khoảng 30 phút
trước khi bắt đầu lớp học đầu tiên của chú. Chú đang nghe nhạc nền của phim
Ghostbusters trong khi lật qua kịch bản. Đó chỉ là một trong những thói quen
quái gở của chú. Chú không bao giờ xem phim, chú chỉ nghe nhạc nền trong khi đọc
kịch bản. Chú từng nói với tôi rằng bạn không thể thất vọng với dàn diễn viên
hoặc hiệu ứng hình ảnh, nếu tất cả chỉ tồn tại trong đầu bạn, và tôi chưa bao
giờ tranh cãi về điều đó.
“Chào chú B.”
Tôi nói khi đóng cửa lại phía sau. (Chú của nhân vật chính tên
Blackwater, nhưng nhân vật chính gọi là chú B, mình để nguyên văn luôn nha)
"Ah!
Allen đấy à," chú nói với nụ cười khi đóng tờ giấy kịch bản lại.
"Chính là vị trợ lý giáo sư mà chú đang tìm kiếm đây rồi, cháu đã sẵn sàng
cho ngày trọng đại của mình chưa?"
"Cháu
đoán vậy," tôi cười nói khi ngồi xuống ghế đối diện bàn làm việc của chú.
Dù sao thì, văn phòng của chú rất rộng rãi, ít nhất là nếu không có đống lộn xộn
kế bên kia. Trong tất cả những gì có trong đầu của chú B, thì hai từ “gọn gàng”
không bao giờ tồn tại. "Hôm nay chú muốn cháu làm gì?"
"Chú cần
cháu tham gia vào lớp học." Chú nói khi nhét một số giấy tờ vào ba lô.
"Đừng lo, có một video chú đã ghi lại để dạy cho học sinh, và họ sẽ chỉ gửi
email cho chú nếu có bất kỳ câu hỏi nào. Chú chỉ cần cháu nhấn phát video, rồi
nhấn phát lại khi lớp học tiếp theo vào. Được không?"
Thật lòng mà
nói, điều đó nghe có vẻ như là công việc dễ nhất trên đời. Có vẻ như quá tốt để
trở thành sự thật, như tôi sẽ phát hiện ra sau này.
"Chắc chắn
rồi." Tôi trả lời. "Nhưng chú sẽ làm gì?"
"Ôi, chú có
một số việc cần làm ở phòng thí nghiệm STEM cũ ở dưới tầng. Sau khi họ xây dựng
phòng thí nghiệm mới đối diện thư viện, chú đã có thể biến nó thành một nơi thử
nghiệm nhỏ cho luận văn mới của mình."
"Luận
văn mới?" Tôi hỏi, nhìn vào bản sao của bài giảng video sắp tới của chú.
"Về cái gì vậy?"
"À, cháu sẽ biết sau này
thôi, nếu mọi thứ diễn ra
đúng như theo kế hoạch. Chú
không muốn đếm trứng trước khi chúng nở đâu." Chú nói với một nụ cười tinh
quái khi đứng dậy khỏi bàn và thu dọn túi xách của mình.
Thành thật mà
nói, tôi không thể mô tả nổi công việc của mình dễ dàng như thế nào khi tôi mới
bắt đầu. Các sinh viên sẽ bước vào lớp, tôi sẽ phát video, hết giờ thì họ sẽ ra
ngoài, và chu kỳ đó sẽ bắt đầu lặp lại trong vài giờ tiếp theo.
Đến lớp học cuối cùng, tôi mới nhận ra rằng mọi thứ sắp
trở nên... thú vị hơn một chút. Giữa video "Giới thiệu về Vật lý lý thuyết",
đột nhiên điện bị tắt ngúm. Ở trường tiểu học, khi có sự kiện như vậy xảy ra, bạn
sẽ nghe thấy hàng tá tiếng la hét và cổ vũ khi bọn trẻ nghĩ rằng ngày học đã kết
thúc. Ở đây, tôi chỉ nghe thấy vài tiếng thở dài chán nản. Thực sự mà nói, nếu
tôi phải chi hàng nghìn đô la cho một lớp học, chỉ để được nghe giảng dạy trên
máy chiếu, mà điện còn bị tắt ngúm như vậy, tôi cũng sẽ cảm thấy rất tồi tệ.
Chỉ đến khi tôi với tay lấy điện thoại để nhắn tin cho
chú mình, tôi mới nhận ra rằng nó cũng tắt. Điều này thật lạ vì nó vẫn còn 56%
pin vào khoảng 5 phút trước, khi tôi kiểm tra thông báo Facebook.
Khi tôi chỉ ngồi đó một cách ngượng ngùng mà không biết
chuyện gì đang diễn ra, không lâu sau, cả lớp học đã rời khỏi giảng đường trong
một làn sóng di tản. Tuy nhiên, điều tôi chú ý là không ai trong số họ đã sử dụng
điện thoại khi rời đi, không một ai cả.
Khi không còn sinh viên và chỉ có những ánh sáng khẩn
cấp chiếu sáng khu vực, tôi tiến ra khỏi khuôn viên để lấy bộ sạc điện thoại di
động từ xe ô tô của mình. Khi đến nơi, tôi gặp chút rắc rối khi cố gắng mở cửa
vì chìa khóa bằng điện từ của tôi có vẻ như không mở được xe oto. Nhận ra rằng
pin của chìa khóa có thể đã hết, tôi chỉ cần dùng chìa khóa cơ để mở nó và lấy
bộ sạc từ ngăn đựng găng tay.
Tựa lưng vào cửa xe, tôi cắm dây sạc vào điện thoại để
kiểm tra mức pin, nhưng màn hình vẫn đen thui. Khi tôi kiểm tra xem có vấn đề
gì với bộ sạc di động không, nó không hiển thị rằng nó có bất kỳ điện dữ trự
nào bên trong. Điều này thật sự là không thể nào, vì tôi vừa để nó đầy pin cách
đây 3 ngày và thậm chí chưa sử dụng lần nào kể từ đó.
Trước khi tôi cảm thấy thật sự khó chịu, mỗi chiếc xe
trong bãi đỗ đột nhiên nổ tung trong một bản hợp xướng của các cảnh báo động trộm,
khiến tôi gần như muốn nhảy dựng lên. Theo phản xạ, tôi với tay lấy chìa khóa để
tắt báo động, điều này thật bất ngờ vì nó hoạt động ngay lần đầu tiên và làm im
lặng xe của tôi.
Nhưng tôi dường như bị phân tâm bởi những tiếng báo động
chói tai để cảm thấy sự rung rinh phát ra trong túi, nơi tôi vừa cho điện thoại
đã hoạt động trở lại. Khi tôi lôi điện thoại ra, nó đột nhiên bật lại với mức
pin 50%, và có thông báo rằng chú B đang gọi cho tôi.
“Alô?” Tôi gần như đã hét vào điện thoại khi cố gắng
đi bộ trở lại khuôn viên để tránh xa những tiếng báo động xung quanh.
“Alan?” Chú B phản ứng một cách hoảng loạn. “Alan, cháu
đang ở đâu?”
“Cháu ra ngoài để lấy bộ sạc điện thoại sau khi bị mất điện.
Có chuyện gì vậy chú?”
“Gặp chú ở văn phòng của chú ngay. Cái
này… cái này lớn lắm, Allen. Cứ nhanh lên.” Nói xong, chú tắt điện thoại. Lúc
đó, tôi không thực sự biết tại sao, nhưng tôi cảm thấy như có một cục u trong
ngực vậy. Cái cảm giác mà bạn có khi biết có một cơn bão đang đến, rằng có điều
gì đó sắp xảy ra.
Trên đường đến văn phòng của chú, tôi nhận thấy rằng điện
trong tòa nhà dường như đã bật lại. Mọi thứ có vẻ đã trở lại bình thường, đúng
không? Tôi cũng nghĩ như vậy cho đến khi mở cửa và thấy chú B cúi gập người
trên bàn, run rẩy. Để cung cấp một chút bối cảnh về hiện tại cho bạn hiểu, tôi
chưa bao giờ thấy chú buồn như thế này. Tôi đã thấy chú khóc một chút về mẹ tôi
trong đám tang, nhưng nó vẫn không tệ như bây giờ. Để tôi mượn một thuật ngữ của
thế hệ này mô tả cho bạn nghe, chú đã bị sốc, tận sâu trong lòng.
“Chú B?” Tôi hỏi với vẻ lo lắng khi quỳ xuống bên cạnh
chú. “Có chuyện gì vậy?”
“Chú nghĩ,” chú nói trong tiếng thì thầm, “chú nghĩ chú
đã tìm thấy họ.”
“Tìm thấy ai?”
Chú quay lại nhìn tôi với gương mặt mà tôi quá quen
thuộc. Gương mặt của một đứa trẻ vừa mới biết rằng cả cha lẫn mẹ của nó đã chết
và không còn nữa.
“Chú nghĩ chú đã tìm thấy tất cả họ.”
“C-Chú đang nói gì vậy?” Tôi hỏi khi cục u trong ngực
dường như ngày càng lớn.
Chú không trả lời tôi, thay vào đó chú đứng dậy khỏi
ghế và bắt đầu đi ra khỏi văn phòng. Khi chú ra khỏi cửa, chú quay lại nhìn
tôi.
“Đi nào, chú cần phải cho cháu xem cái này. Chú phải đảm
bảo rằng mình đang không bị điên.”
Khi chú nói điều đó với tôi, có một giọng nói nhỏ
trong đầu tôi hét lên bảo tôi đứng dậy và tránh xa khuôn viên đó càng xa càng tốt.
Nhưng tôi không nghe. Sự tò mò đã chiến thắng. Vậy nên, vào khoảnh khắc đó, tôi
đã mắc sai lầm lớn nhất trong cuộc đời mình. Tôi đứng dậy khỏi ghế và theo chú.
Con đường xuống phòng thí nghiệm STEM cũ ở tầng dưới
được bao phủ bởi không khí ẩm ướt và mượt mà, kiểu không khí dành riêng cho những
tầng hầm bị bỏ hoang ấy. Thật sự mà nói, cầu thang và hành lang liền kề dường
như đã không được dọn dẹp trong nhiều năm. Cánh cửa vào phòng thí nghiệm được
quấn bằng dây xích, với một cái ổ khóa duy nhất. Chú B rút một cái chìa khóa ra
bằng bàn tay run rẩy, giữ ổn định, và với âm thanh lách cách của các sợi dây
xích vang vọng khắp hành lang, cánh cửa đã được mở khóa.
Nội thất của phòng thí nghiệm này không giống như những
gì bạn thấy trong một khuôn viên trường đại học, mà giống như một phòng thí
nghiệm của một nhà khoa học điên trong một bộ phim khoa học viễn tưởng kinh điển
của những năm 80.
Bốn cuộn dây Tesla lớn đứng cách đều nhau ở trung tâm
phòng. Trong khi một vài hộp máy móc đầy đèn nhấp nháy đủ màu sắc xếp kín các bức
tường.
"Tất cả những thứ này là gì?" Tôi hỏi, gần
như không thể tin vào quy mô khổng lồ của mọi thứ tại đây. "Tất cả điều
này có phải dành cho luận văn của chú không?"
"Đây là công trình cả đời của chú, Allen."
Chú nói khi ngồi trước một màn hình lớn với hai bàn phím riêng được cắm vào nó.
"Đây là kính viễn vọng để nhìn thấy điều vượt ra ngoài trái đất."
"Ý chú là gì?"
Chú quay lại khi ngồi trên ghế để đối diện tôi, dường
như đã lấy lại được sự bình tĩnh. "Theo cháu, Chúa ở đâu?" Chú có vẻ
đã biết câu trả lời từ biểu cảm trên gương mặt tôi.
"Nghe này, chú biết cháu không thực sự tin về
Ngài. Nhưng nếu cháu tin, thì cháu nghĩ Ngài... hoặc cái gì đó như vậy sẽ tồn tại
ở đâu?"
"Nếu có một thực thể tối cao toàn năng, cháu nghi
ngờ rằng Ngài sẽ ở đây."
"Và tại sao cháu lại nói vậy?" Chú hỏi.
"Chà, với tất cả các kính viễn vọng mà chúng ta
có, không có bằng chứng nào về một người đàn ông có râu đang lơ lửng trên mây cả."
Một phần trong tôi cảm thấy áy náy vì đã tỏ ra kiêu ngạo với chú, nhưng chú biết
rằng cái vấn đề tôn giáo đã làm phiền tôi rất nhiều.
"Chính xác!" Chú nói khiến tôi bất ngờ.
"Nếu người sáng tạo vũ trụ tồn tại, thì Ngài sẽ không tồn tại ở đây. Ngài
sẽ ở bên ngoài chính sự sáng tạo của Ngài. Hãy nghĩ về việc này: nếu cháu tạo
ra một bể cá, cháu sẽ không sống trong đó với chúng. Cháu sẽ quan sát từ xa khi
cuộc sống bên trong vẫn đang tự diễn ra."
"Chú đang muốn nói đến điều gì?" Tôi hỏi với
một chút tò mò.
"Điều chú muốn nói là nếu Chúa tồn tại, và nếu
chúng ta là con người có một linh hồn rời khỏi cơ thể khi chết, và nếu chúng đi
đến một nơi nào đó, thì đó không phải ở đây, nó phải vượt ra bên ngoài."
"Vậy thì chú có ý gì khi nói chú đã tìm thấy họ?"
Chính câu hỏi đó đã khiến một nỗi sợ hãi nào đó lại hiện
lên trong mắt chú. Tất cả thái độ tự tin lúc nãy của chú vào lúc này đột nhiên
hỗn loạn.
"Bởi vì chú nghĩ, không, chú chắc chắn rằng tôi
đã tìm thấy Ngài, tìm thấy họ, tìm thấy điều vượt ra bên ngoài."
"Vượt ra ngoài? Ý chú là vượt ra ngoài... vũ trụ?
Xin lỗi, nhưng làm thế quái nào mà điều đó có thể xảy ra được?"
"Với điều đó thì," chú nói, chỉ vào các cuộn
dây Tesla. "Cháu biết đấy, chú đã phát hiện ra một kênh năng lượng sóng phụ
dường như có mặt ở khắp mọi nơi. Đó là điều cho phép điện truyền từ nguyên tử
này sang nguyên tử khác. Đó là điều cho phép trọng lực mở rộng và giữ các vật
thể khác ở lại vị trí. Về cơ bản, đó là lực lượng ẩn giấu của vũ trụ."
"Cháu nghĩ chú thành công làm cháu bối rối rồi đấy."
Chú bắt đầu vặn vẹo tay mình, cố gắng kết nối các suy
nghĩ thành một giải thích dễ hiểu.
"Hãy quay lại với phép ẩn dụ về bể cá trong một
phút." Chú nói, "Khi nó đã được xây dựng, cháu không thể chỉ mong nó
hoạt động mãi mãi được, cháu cần điện để cung cấp cho hệ thống lọc nước. Đó
chính là điều chú nghĩ chú đã tìm thấy. Nguồn điện cung cấp cho vũ trụ. Vì vậy,
chú đã làm điều mà bất kỳ ai cũng sẽ làm, chú đã truy tìm nguồn gốc của nó. Bởi
vì nếu cháu đi theo dòng điện, cháu sẽ tìm thấy hộp nguồn của nó."
"Nghe này," tôi nói. "Cháu biết chú
không phải là người thích đùa giỡn, nhưng xin hãy cho cháu biết đây có phải là
một trò đùa không vậy."
"Đây không phải là trò đùa!" Chú B gần như
hét lên khi nhảy ra khỏi ghế. "Chú đã thấy nó."
"Chú thấy cái gì?!"
"Chú đã thấy nó, chỉ trong một khoảnh khắc. Nhưng
chú biết chú đã thấy nó! Và chú tin rằng mình đã cảm nhận được những hậu quả mà
nó mang lại. Nếu chú không nhầm, nguồn điện của trường học độ nhiên đã bị mất,
đúng không? Nhưng không phải chỉ là do một cái cầu chì bị hỏng hay lỗi biến áp.
Nó gần như là điện xung quanh toàn bộ khuôn viên bỗng dưng biến mất, đúng
không?"
Những điều ông nói không hề làm dịu đi cái cục u trong
ngực tôi, giờ đã gần bằng kích thước của một quả bóng đá.
"Chú đã sử dụng năng lượng sóng phụ xung quanh để
phá vỡ đến bên kia của vũ trụ. Và bây giờ khi chú đã thành công khôi phục hệ thống
dự phòng, chúng ta nên có thể nhìn qua lâu hơn và thực sự tìm ra điều gì ở phía
bên kia. Đó là lý do chú cần sự trợ giúp của cháu, Allen."
Ông với và nắm lấy cổ tay tôi. "Chú không thể làm
điều này một mình. Đây chính là định nghĩa của một lãnh thổ nào đó mà chưa ai
biết, và ý nghĩ đó khiến chú sợ hãi. Nếu chú muốn làm điều này, chú cần con ở
bên cạnh. Bây giờ chú biết con không tin vào những thứ như thế này, nhưng xin
hãy để chú cho con thấy. Hãy để chú cho cả hai chúng ta thấy rằng, có điều gì
đó ở ngoài kia. Xin hãy giúp chú, Allen..."
Tôi không thể từ chối được, từ đôi mắt cầu khẩn khiến
tôi nhớ đến mẹ mình. Ôi, tôi biết tôi ước mình có thể từ chối, tin tôi đi, tôi
thật sự muốn. Nhưng tâm trí tôi đang cố gắng quá sức để theo kịp những gì đang
xảy ra, và thất bại một cách thảm hại trong quá trình đó. Vì vậy, không nói một
lời nào, tôi nhắm mắt lại và gật đầu với ông.
Ông nhảy về phía bảng điều khiển và bắt đầu gõ một
cách điên cuồng khi những cỗ máy ầm ầm xung quanh chúng tôi bắt đầu hoạt động.
Ánh mắt tôi sau đó chuyển về dãy cuộn Tesla ở giữa căn phòng. Chúng phát ra một
âm thanh như ác quỷ, như một khối đá cổ xưa bị nguyền rủa đang chờ đợi để giải
phóng những điều kinh khủng của nó lên thế giới.
"Các bộ phát sóng alpha, đang kích hoạt." Chú
B nói khi những cuộn dây phát ra ánh sáng xanh nhạt. Khi những tia điện bắt đầu
bùng nổ giữa dãy cuộn Tesla, tôi đã lập tức muốn lùi lại, nhưng bị ngăn lại khi
bác B đứng bên cạnh tôi.
“Không sao đâu, đừng sợ. Không có gì có thể thoát ra
khỏi những cuộn dây đó.” Khi ông nói, những tia điện bắt đầu nổ ra ngày càng
nhiều cho đến khi chúng gần như biến thành một dòng ánh sáng duy nhất.
“Đây rồi,” ông thì thầm khi nhìn xuống đồng hồ.
“3…2…1…”
Đột nhiên, không khí bên trong 4 cuộn dây bị xé toạc.
Vào khoảnh khắc đó, sự thật kinh hoàng của vũ trụ ào tới tôi như một cơn sóng
thần khi bức màn của thực tại nâng lên như một chiếc tất nylon. Qua vết xé, tôi
có thể thấy sự sinh ra và cái chết của vũ trụ và từng giây phút ở giữa trong một
sự kết hợp điên cuồng của ánh sáng sống động, xung quanh là một khoảng tối vô tận
gào thét. Bị nhốt trong bóng tối là một không gian dường như vô tận của những
khối uốn éo mà tôi sớm nhận ra như những con người riêng lẻ, được may và sắp xếp
lại thành những tác phẩm điêu khắc, ác mộng như một cơn ác mộng kinh hoàng. Tôi
không thể giải thích tại sao hay như thế nào, nhưng sự thật của mọi thứ bỗng trở
nên rõ ràng đến kỳ lạ.
Không có Chúa, không có người sáng tạo, không có kiến
trúc sư tối cao toàn năng của vũ trụ. Chỉ có biển đen vô tận của sự không tồn tại,
đỡ chầu toàn bộ thực tại mà thách thức chính sự tồn tại của nó. Năng lượng mà
bác tôi phát hiện không đến từ một người sáng tạo, mà đến từ chính nghịch lý
hình thành bởi sự tồn tại của sự sáng tạo. Không bao giờ có ý nghĩa phải có một
vũ trụ. Thời gian và không gian chỉ là những hành động thách thức bản chất của
sự hư vô tồn tại vĩnh cửu trước đó. Và điều tồi tệ nhất, không có lời giải
thích cho điều đó. Không có tác nhân nguyên nhân vĩ đại và mạnh mẽ nào, đã làm
mọi thứ chuyển động trong vòng tay của vận mệnh, tất cả chỉ đơn thuần là một
tai nạn kỳ quặc mà không bên nào hiểu. Thực tại bị méo mó và gào thét về sự làm
bẩn những định luật chân thật của sự không tồn tại, tất cả khoảng trống đen của
antiverse gào thét phản đối điều mà nó giờ đã nắm giữ. Không có lý do cho bất cứ
điều gì, chỉ có sự hỗn loạn hoàn toàn. Và còn về những khối ác mộng của những
thân thể đang quằn quại trong hỗn loạn đó? Đó chính là những linh hồn của những
người chết. Chính chúng cũng là những sự kính sợ không thể chấp nhận đối với cả
sự sáng tạo và sự không tồn tại. Hình dạng của chúng không bị ràng buộc và đau
đớn. Hàng tỷ người kêu gọi những vị thần của họ, những những thứ đó chưa bao giờ
tồn tại, tất cả chỉ để chấm dứt nỗi khổ đau mà sẽ tiếp diễn cho đến khi thời
gian trở nên vô nghĩa. Tôi nhận ra rằng đó là đích đến mà tất cả nhân loại đang
hướng tới. Đó chính là địa ngục.
"Không!" Tôi có thể nghe thấy chú tôi la lên
phản đối sự kết hợp của những nỗi kinh hoàng này. "Không! Không!
Không!" Ông tiếp tục gào thét trong vực thẳm. "Điều này không thể nào
là sự thật được! Không!"
Tôi không thể ngăn chú đưa tay ra để đổ những cuộn dây xuống mặt đất. Cơ thể tôi bị đơ cứng tại chỗ. Khi chú tôi nắm lấy một cuộn dây gần nhất, vết rách lập tức đóng lại khi một loạt các chốt lao ra và đánh vào người chú tôi. Cuộn dây tự nó đã cháy đỏ lên, biến đôi bàn tay của chú thành những mảnh khói đen cháy. Tất cả chỉ diễn ra trong vài giây. Rồi cả căn phòng bỗng chốc vỡ vụn trong bóng tối khi các cỗ máy tắt ngấm, trong khi tôi vẫn đứng đó, đơ cứng, một mình.
Chỉ mất một giờ để điện thoại di động của tôi khôi phục
lại, sau khi gọi 911, tôi ngồi trong góc, cố gắng hết sức để chấp nhận những gì
tôi đã thấy. Chú B của tôi vẫn nằm vắt vẻo trên sàn phòng thí nghiệm, khói cuồn
cuộn phát ra từ cơ thể ông.
Đã 4 năm kể từ ngày đó và tôi đã cố gắng hết sức để phục
hồi tâm lý như bất kỳ ai có thể từ những gì tôi đã thấy. Nhưng sự thật về nơi
yên nghỉ cuối cùng của mẹ tôi, cha tôi và chú tôi, cùng với phần còn lại của
nhân loại vẫn nằm ở đó trong sâu thẳm tâm trí tôi, như một căn bệnh ung thư.
Nhà văn H.P. Lovecraft từng nói rằng nỗi sợ cổ xưa và mạnh mẽ nhất là sợ những
cái chưa biết. Tuy nhiên, tôi có lẽ phải không đồng ý với ông, bởi vì tôi không
sợ cái chưa biết, tôi sợ những thứ ở phía bên kia.
Đăng nhận xét