Tôi sẽ không tiết lộ tôi là ai, hoặc nói gì nhiều về nơi tôi sống... thành
thật mà nói, đã vài tháng trôi qua kể từ khi điều này xảy ra. Nhưng giờ tôi mới
đủ can đảm để chấp nhận điều đó, và tôi phải cảnh báo mọi người về những gì
đang tồn tại, những gì mà họ biết, những gì mà chúng ta không biết. Cảnh báo:
đây là một câu chuyện rất dài, và một số nội dung dưới đây rất đáng lo ngại.
Nhưng tôi không thể giữ im lặng được, đây là câu chuyện của tôi:
Thỉnh thoảng, tôi rất thích đi leo núi cùng với bạn bè của
mình. Thành thật mà nói, lý do là vì tôi không có nhiều việc khác để làm. Chúng
tôi sống trong một thị trấn nhỏ trên núi ở Colorado. Ban đầu thì rất vui, nhưng
bây giờ, chúng tôi đã thuộc lòng các con đường mòn. Cuối mùa hè năm ngoái, chỉ
còn một con đường mòn mà chúng tôi chưa thử đi qua bao giờ.
Giờ thì có lý do để thực hiện điều đó rồi. Con đường mòn này
đi thẳng qua một phần rừng mà người Ute coi là thiêng liêng. Tôi thừa nhận luôn,
tôi có một số niềm tin tâm linh nhất định, cho những rào cản này. Bạn không nên
đội mũ trong nhà thờ. Bạn không được để lá cờ Mỹ chạm xuống đất. Bạn không đi lại
trên đất thiêng của ai đó chỉ vì để cho vui. Dù vậy, một người bạn của
tôi—chúng ta sẽ gọi anh ấy là Mark—đã thuyết phục tôi đi thử. Anh ấy nói rằng bất
kể tôi có đi hay không, anh ấy vẫn sẽ đi mà thôi. Và vì không ai khác đi cùng,
anh ấy đã thuyết phục tôi đi với anh ấy. Đây là một trong những quy luật mà tôi
đúc kết ra, rằng không nên đi leo núi một mình, cũng không nên để bạn bè đi leo
núi một mình. Quá nhiều câu chuyện tin tức bi thảm đều bắt đầu theo cách đó.
Vì vậy, tôi đã quyết định đi cùng anh ta, với một chút miễn
cưỡng trong mình. Cả chặng đường đến đó, anh ấy nói về việc đây là con đường
mòn tuyệt vời nhất mà anh ấy từng đi. Đúng, anh ấy đã từng đến đó trước đây rồi,
tuy nhiên chỉ mới một lần mà thôi. Chiêu trò của anh ấy là khiến tôi đi cùng, để
anh ấy có thể chỉ cho tôi con đường này. Anh ấy thừa nhận điều này một cách tự
nhiên như những người bạn thừa nhận mình đã cư xử tệ với nhau vậy. Đôi khi, tôi
không trách anh ấy. Mặc dù tôi là người hơi khó tính... và những gì xảy ra sau
đó chỉ càng củng cố điều này.
Chúng tôi đi đến nơi là vào khoảng chín giờ, tôi nhớ rất rõ,
tốn khá nhiều thời gian. Con đường này cách xa thị trấn hơn hầu hết các con đường
mòn khác, và không ở gần đường nhựa, vì vậy có rất nhiều người đi bộ đường dài
chỉ để đến đó. Không có khách du lịch nào biết đến nó, rất nhiều người dân địa
phương và thậm chí một số người Ute cũng không biết đến nó. Nhưng nếu bạn đi
theo một con đường mòn, mà thú săn hay đi trong đó, xuyên qua một đám cây cối,
nó sẽ mở rộng ra và dẫn bạn vào một khu vực đồi núi, rừng rậm.
Điều khiến tôi ấn tượng là sự im lặng ở đó. Đây, rõ ràng, là
điều mà Mark thấy thật tuyệt vời. Vì lý do nào đó, ở nơi đặc biệt này, bạn
không thể nghe thấy tiếng chim hót, hay tiếng của bất kỳ động vật hoang dã nào.
Tất cả chỉ là một sự im lặng hoàn toàn.
Cuối cùng, tôi cảm thấy mình phải đi tiểu. Tôi bước ra khỏi
con đường chính, chỉ để Mark không thấy tôi. Khi tôi đang giải quyết, tôi nhìn
thấy một cái gì đó qua những tán cây. Nó trông giống như một khoảng trống nào
đó, xuất hiện ngay sau một con suối nông, với một cái cây bắc qua. Sự tò mò đã
khiến tôi không thể cưỡng lại, khi tôi nhìn vào cái cây đó. Nó không có vẻ gì
là một sản phẩm của tự nhiên. Tôi chắc chắn rằng đó là một cây cầu được ai đó
xây một cách tạm bợ.
Quả thật, khi tôi thử đi qua, nó có vẻ rất ổn định. Tôi đặt
một chân trước chân kia và băng qua. Khi tôi đến đầu bên kia, tôi phải kéo mình
qua một số cây cối và thấy hình ảnh đầu tiên trong ngày mà tôi sẽ không bao giờ
quên, mặc dù với nhiều người, có thể nó không có vẻ gì đặc biệt. Trước mặt tôi
là một thảm thực vật, cây cối, dương xỉ và bụi rậm, nhưng đột nhiên, tất cả như
dừng lại. Trong một vòng tròn hoàn hảo, được bao quanh bởi những viên đá nhỏ,
được sắp xếp hoàn hảo,không có bất cứ gì cả, chỉ có mảnh đất mịn màng.
Thật kỳ lạ, không phải vì hình dạng của những viên đá này thực
sự rất hoàn hảo. Chúng bị ngập một phần trong đất, và khớp lại với nhau như những
viên gạch vậy. Từng viên đá đều có màu trắng đồng nhất, và khi tôi lại gần, tôi
thấy có những hình khắc trên chúng, những biểu tượng. Chúng rất cũ, rất cũ.
Ngay cả khi tôi hiểu chúng, những hình dạng đặc trưng của chúng có vẻ đã bị mất
đi theo thời gian.
Điều đó thật kỳ lạ, nhưng điều làm tôi lo lắng là vòng tròn
này thực sự không hoàn hảo. Ở một cạnh, chỉ một cạnh, một nhóm đá đã bị đá lên.
Chúng bị rải rác xung quanh, như thể chúng thực sự đã là một bức tường gạch
hoàn hảo, và có điều gì đó đã làm chúng vỡ vụn ra. Trong khu vực này, mảnh đất
mịn màng đáng lẽ đã hoàn hảo, tư dưng lại bị xáo trộn.
Có điều gì đó về nó khiến tôi cảm thấy không yên tâm. Dù cả
khu rừng lúc trước đã rất yên tĩnh, nhưng nơi đây lại càng cảm thấy yên tĩnh
hơn. Tôi nhanh chóng quay lại và đi về phía Mark, người đã nói một câu đùa ngu
ngốc về "số hai".
Lẽ ra tôi nên buộc anh ấy rời khỏi đó ngay lập tức.
Thay vào đó, chúng tôi tiếp tục đi sâu vào. Dù sao thì, hôm
nay vẫn còn một nửa chặng đường nữa. Trong khi khu rừng thật mát mẻ... ít nhất
là từ góc nhìn của Mark... riêng tôi lại thấy khá thất vọng về con đường mòn
này. Nó cứ kéo dài mãi. Không có lối đi nào khác, và gần như không có địa hình
thử thách nào cả. Đối với Colorado, toàn bộ khu vực này thật bằng phẳng. Nó gần
như không giống như là một cuộc leo núi chút nào. Con đường mòn chỉ dài, rất
dài. Chúng tôi mất đến trưa để đến cuối con đường, và không có ai khác ở đó.
Tôi biết rằng đây là một con đường mòn khó tìm, và nhiều người dân địa phương
khác có thể cảm thấy giống tôi, nhưng chúng tôi đã ở đó cả ngày luôn, và không
gặp bất kỳ ai.
Tất nhiên, mãi đến khi chúng tôi đến cuối con đường thì mọi
thứ mới bắt đầu trở nên thực sự kỳ lạ.
Con đường mòn này không hề vòng lại, và tôi thầm rên rỉ khi
biết rằng chúng tôi sẽ phải đi bộ thêm ba giờ nhàm chán nữa để quay lại. Chúng
tôi đã dành một chút thời gian để ăn trưa. Trong lúc ăn tại đó, tôi có thể thề
rằng mình nghe thấy âm thanh lần đầu tiên. Có những con vật đang di chuyển qua
rừng gần đó. Chúng tôi có thể nghe thấy tiếng lá khô xào xạc. Tôi nhìn và thấy
qua những tán lá hình dáng mờ mờ của một cái đầu hươu đực, đang di chuyển qua
chúng tôi. Thật kỳ lạ, nhưng tôi đã bỏ qua nó.
Chúng tôi đã dọn dẹp những gì còn lại của bữa trưa và bắt đầu
cuộc hành trình trở về lối cũ. Thỉnh thoảng, tôi lại nghe thấy tiếng xào xạc.
Tôi nhìn vào những cái cây, và thường thì tôi đều thấy một cái đầu hươu. Cuối
cùng, tôi nhận ra rằng nó phát ra quá nhiều tiếng ồn, và làm như vậy quá thường
xuyên. Tôi bảo Mark đi chậm lại và dừng lại, và với tính cách của Mark, anh ấy
đã đùa về điều đó. Nhưng cuối cùng, anh ấy đã ch im lặng. Và cả hai chúng tôi vẫn
nghe thấy tiếng xào xạc.
Giờ thì ngay cả Mark cũng cảm thấy hơi lo lắng. Anh ấy quay
lại và thấy hình dáng mờ mờ của cái đầu hươu một lần nữa. Lần này, với tôi, có
vẻ như có điều gì đó không ổn. Cái đầu đó đang ở vị trí quá cao, quanh những
cành cây cao hơn một con hươu bình thường. Tôi nhận ra điều đó. Mark thì không.
Lẽ ra tôi nên nói gì đó. Nhưng tôi không có thời gian, ngay khi nó xuất hiện,
nó lại biến mất, đi sâu hơn vào rừng.
Tôi nhớ Mark đã nói rằng mấy con hươu này thật sự rất phiền
phức, về việc anh ấy sẽ dọa nó đi... hoặc gì đó. Tôi không nhớ chính xác những
gì anh ấy đã nói, và điều đó làm tôi khó chịu, vì lẽ ra tôi nên nhớ chứ. Anh ấy
là một trong những người bạn tốt nhất của tôi.
Tôi nhớ mang máng là anh ấy đã la lên với nó, và lúc đó, thật
buồn cười, "Này. Hươu đực. Đúng rồi, mày đó, thằng khốn tăng động, để
chúng tao yên!"
Anh ấy đã bước ra khỏi con đường và biến mất xuống một cái dốc,
sau một lớp cây, đuổi theo nó.
Trong một phút, chỉ có sự im lặng xung quanh tôi.
Sau đó thành hai phút.
"Mark?" Tôi gọi.
Không có câu trả lời.
Năm phút trôi qua. Tôi leo xuống dốc theo anh ấy,
"Mark?"
Tôi theo hướng chung chung mà anh ấy đã đi, ghi nhớ trong đầu
con đường để quay trở lại. Tôi sẽ không đi xa, tôi biết điều đó, vì anh ấy đủ
thông minh để không đi xa.
Và thực tế là đúng vậy, anh ấy không đi xa.
Sau một thời gian ngắn, tôi tìm thấy một nơi mà có dấu hiệu
của một cuộc vật lộn. Thêm vào đó, có máu xuất hiện. Có rất nhiều máu. Nó vương
vãi khắp cây cối và mặt đất. Tôi chửi thầm trong lòng. Còn có những thứ khác nữa,
ngoài máu. Những mảnh thịt mà tôi không muốn nhìn vào. Có những dấu vết cho thấy
rằng một cái gì đó đã bị kéo đi từ đây.
"Mark!?" Tôi gọi, giờ đây đã rất tức giận. Quên bẵng
đi việc trở về trong một giây, tôi chạy về phía trước, dọc theo những vết kéo ướm
máu.
Sau khi chạy quá xa khỏi nơi an toàn, tôi đến một cái khe nhỏ,
với một con suối chảy qua. Tôi vừa kịp dừng lại. Tuy bị ngã xuống đây sẽ không
phải là một cú rơi quá cao, nhưng nó sẽ làm bạn bị đau, và một cái mắt cá chân
bị bong gân giữa rừng thì thật không tốt chút nào.
Con đường đã dừng lại ở đây.
"Mark..."
Tôi thì thầm, rồi lại gọi to, "Mark!"
Có cái gì
đó nghe thấy, nhưng không phải là Mark.
Bên kia
khe, tôi nghe thấy tiếng xào xạc, và thấy cây cối đang lay động. Một cái gì đó
bước qua lớp lá, và lộ ra.
Đây là hình
ảnh thứ hai in sâu vào tâm trí tôi. Làm ơn, cho tôi một chút thời gian. Tôi đã
dành mỗi ngày trong vài tháng qua để cố gắng thuyết phục bản thân rằng điều này
không có thật.
Ban đầu,
tôi thấy một cái đầu, cái đầu của một con hươu đực. Nhưng nó tiến về phía trước,
và tôi nhận ra rằng nó cao bảy feet so với mặt đất.
Tôi đang
nhìn chằm chằm vào một sinh vật cao bảy feet ngay trước mặt, có đầu hươu đực khổng
lồ, nhưng cơ thể lại giống người.
Sinh vật đó
khịt mũi. Khuôn mặt hươu của nó vẫn trung lập như vậy... trông sợ hãi, như thể
nó không chắc chắn về những ý định xấu xa của cơ thể bên dưới. Có máu nhỏ giọt
từ những chiếc sừng của nó, không giống như những chiếc sừng của một con hươu đực
bình thường, mà sắc nhọn, nhọn hoắt và lộn xộn. Một mớ những điểm gai sắc nhọn,
đầy máu. Cơ thể người của nó có làn da tối màu, và trần truồng, với bộ phận
sinh dục rất giống người. Dương vật của nó đang nhỏ giọt máu, giống như những
chiếc sừng của nó, ám chỉ đến những điều mà tôi không muốn nghĩ đến. Tôi nhớ cả
hai cánh tay và chân của nó... chúng bắt đầu giống người, nhưng gần cuối thì bắt
đầu biến dạng, và trở nên giống động vật. Ở cuối chân của nó là những chiếc
móng guốc mạnh mẽ. Ở cuối tay của nó là những bàn tay với những móng vuốt dài,
sắc nhọn như những chiếc sừng trên đầu nó. Trong một trong những móng vuốt đó,
cơ thể của Mark đang bị giữ lại bởi áo của anh ấy. Tôi chỉ xem xét anh ấy một
cách thoáng qua, chỉ đủ thời gian để nhận ra rằng hình dạng đầu của anh ấy
không còn giống như trước đây nữa.
Trong một
khoảnh khắc, xung quanh chỉ có sự im lặng. Tôi không hét lên. Tôi không thể tin
vào những gì đang ở trước mặt mình.
Rồi, đôi
tai của sinh vật đó rung lên. Nó thả xác Mark xuống một cách thờ ơ, và bắt đầu
lùi lại. Cái đầu hươu của nó nghiêng một cách lười biếng sang một bên, trong
khi nó di chuyển.
Bỗng dưng,
não tôi vang lên: Nó sẽ nhảy qua khe này. Nó đang đến gần mày đó.
Khi phần lý
trí trong đầu tôi tắt ngấm, tôi quay người lại và chạy, hy vọng là theo đúng hướng
ngược lại với con đường tôi đã đến. Phía sau tôi, tôi nghe thấy một tiếng gầm mạnh,
rồi xuất hiện một tiếng xô đẩy khi con quái vật đáp xuống bờ. Có một tiếng gầm
kinh hoàng, giống như tiếng của một con hươu đực và một con gấu xám đang gào
thét cùng nhau.
Tôi chưa
bao giờ chạy nhanh và tuyệt vọng như vậy trong suốt cuộc đời mình, nhưng nó
đang đuổi kịp tôi. Khi tôi chạy qua khu rừng, tôi bắt đầu cảm thấy hơi thở ấm
áp, đói khát của nó ở trên lưng. Những bàn tay của nó đang duỗi ra, và tôi thề
rằng tôi có thể cảm thấy một trong những chiếc móng vuốt của nó cào vào tôi.
Tôi chạy
lên bờ dẫn đến con đường. Tôi không biết làm thế nào mà tôi đến đó mà không bị
nó bắt được, nhưng tôi đã làm được, rồi tôi lao xuống con đường, hy vọng rằng
tôi đang đi đúng hướng. Trong khi chạy, tôi đã ném ba lô của mình đi và tăng tốc
độ. Tôi nghĩ rằng việc nhảy qua vách núi để tiếp cận tôi, đã làm nó chậm lại một
chút, đó là lý do duy nhất tôi có thể giải thích cho việc tại sao tôi có thể vượt
lên trước nó.
Bằng cách
nào đó, tôi đã chạy, và chạy, và chạy. Tôi không dừng lại. Cuối cùng, tôi không
còn nghe thấy nó nữa. Nhưng tôi không quan tâm. Tôi cứ tiếp tục chạy. Tôi chưa
bao giờ là một vận động viên chạy đường dài, nhưng adrenaline của tôi sẽ không
hết nhanh chóng như vậy, và tôi có ý định tận dụng điều đó.
Khi tôi đến
cuối con đường mòn, và nhìn thấy con đường một lần nữa, tôi không thể tin vào mắt
mình. Tôi đã vào trong xe. Ngay trước khi tôi lao đi, tôi liếc nhìn lại con đường
mòn phía sau, ở điểm mà nó đi lên giữa hai ngọn núi, và có thể nhìn thấy từ con
đường.
Tôi sẽ hối
tiếc về điều đó.
Đứng ở đó,
gần đầu con đường mòn, là Skinwalker, như cái cách mà tôi đã gọi nó. Nó đã từ bỏ
cuộc đuổi bắt, nhưng nó vẫn đứng đó, nhìn tôi một cách đói khát, chờ xem liệu
tôi có quay lại hay không. Cái đầu hươu của nó nghiêng một cách lười biếng và
chết chóc sang một bên. Máu trên cơ thể nó bắt đầu khô lại. Nó đã chạy hết con
đường mòn, và trông nó không hề mệt mỏi chút nào.
Tôi vặn
chìa khóa khởi động, đạp ga và không bao giờ quay lại nữa.
Họ đã không
bao giờ tìm thấy Mark, và tôi sẽ không bao giờ giải thích những gì đã xảy ra.
Không ai sẽ tin tôi. Dù tôi cần phải nói với ai đó đi chăng nữa, đó là lý do
tôi đăng nó ở đây. Thứ đó trở lại với tôi trong những giấc mơ, cơn ác mộng.
Sinh vật đó, Skinwalker.
Bằng cách
nào đó, tôi từng nghi ngờ rằng khu rừng đó thực sự rất linh thiêng. Thực tế,
tôi chắc chắn điều đó hoàn toàn ngược lại.
Bởi vì hình
ảnh thường xuyên lướt qua tâm trí tôi không phải là sinh vật kinh hoàng đó,
không phải là thi thể bị xâm hại và chia ra thành mấy khúc của Mark.
Mà là vòng tròn
đó. Vòng tròn chắc hẳn đã được duy trì qua nhiều năm bởi những người đã biết,
những người hiểu.
Vòng tròn cổ xưa
đó, bị bỏ quên quá lâu, đã bị xâm nhập một cách lặng lẽ.
Đăng nhận xét