Đó là vào
một ngày bình thường với tôi. Tôi rất thích đi bộ trong rừng, đó là một hoạt động khiến tôi cảm thấy
bình yên, nó cũng cho tôi cơ hội
được ôn lại kiến thức sinh học tại địa phương
nữa, nhận diện các loài cây, và ghi chép chúng cho vui, không có gì quá lạ cả.
Cho đến khi tôi bắt gặp một cái cây. Cái cây này rất nổi bật, hơn nhiều so với giữa những cây khác trong rừng, đầu tiên, nó nằm trong một khoảng trống nhỏ, tách biệt với những cây khác, và ngay cả vẻ ngoài của nó cũng rất kỳ lạ.
Nó có sự pha trộn của những chiếc lá kim dài và dày, những
chiếc lá giống như lá phong ngắn và khá to, cùng nhiều loại lá khác có hình dạng tựa như vậy, nhưng màu sắc và kích thước khác nhau,
trải khắp tán cây của nó, khác biệt hoàn toàn với bất cứ thứ gì tôi từng thấy
trước đây.
Bạn đã thấy loại cây nào giống thế này chưa? |
Vỏ cây của nó thì khá mịn so với vỏ cây bình thường. Thay vì
bị chia thành nhiều mảnh như cây thông mà tôi thường thấy xung quanh khu vực,
hoặc bị thô ráp với những lớp vỏ như giấy bong tróc, giống như cây phong hay cây dogwood, thì nó có vỏ cây rất mịn, nguyên khối với kết
cấu giống như giấy nhám có độ thô ráp tương đối cao.
Cái cây này
cũng có cấu trúc hơi kỳ lạ. Nó không hề thấp, nhưng so với cây thông và
cây phong xung quanh thì không cao bằng, mặc dù nó khá dày cho chiều cao của
nó. Những cành của nó ngắn và gầy, nhô ra từ thân cây chỉa hướng tứ tung, không có được sự gọn gàng nào như những
cái cây bình thường.
Vỏ cây của nó thì nhìn như vảy cá vậy, chạm tay vào còn bị hút lại nữa cơ? |
Tổng thể cái cây này rất kỳ lạ, tôi chưa bao giờ nhớ đã thấy
thứ gì như vậy, nhưng rồi khi nhìn quanh, tôi thấy một điều khác nữa. Dường như có một cái
rãnh nhỏ với đất bị lật lên từ một hướng ra khỏi gốc cây kéo dài vài feet, mặc
dù cái rãnh trông có vẻ cũ, và
cỏ bắt đầu mọc lên trên đất lộ ra.
Toàn bộ sự việc thật kỳ lạ đến nỗi, tôi không muốn tự mình khám phá, tôi đã đánh dấu vị trí trên GPS và rời đi để kiếm thêm người hỗ trợ đến xem nó, mà không có nguy cơ làm hỏng nó.
Một người bạn của tôi là giáo sư thực vật tại trường cao đẳng
cộng đồng địa phương, vì vậy tôi đã hỏi xem anh ấy có sẵn lòng đến xem mẫu cây
với tôi vào vài ngày
sau không, và anh ấy đã
đồng ý.
Vì vậy, vài ngày sau, cả hai chúng tôi đều mang theo thiết bị
ngoài trời để dựng một trại nhỏ và quan sát mẫu cây. Chúng tôi mất khoảng một
giờ để đi từ đường đến khoảng trống đó, GPS đã bị lỗi một vài lần trong quá trình đi lên đó, nên chúng tôi đã may mắn tình cờ tìm thấy
khoảng trống đó thay vì
tìm thấy một cách hoàn hảo.
Chúng tôi trại một chút trong rừng, cách ra xa khỏi khoảng trống, không hiểu sao
nhiều thiết bị điện tử mà chúng tôi có lại bị trục trặc, chủ yếu là các thiết bị
vệ tinh như điện thoại thông thường, điện thoại vệ tinh, laptop, máy tính bảng,
và những thứ khác. Các thiết bị điện tử này bình thường hoạt động tốt, và có vẻ như các đài phát thanh vẫn
hoạt động, trừ khi
chúng tôi ở hai bên khác nhau của khoảng trống.
Sau khi xem xét cái cây một vài phút, tôi nhận thấy nó có vẻ như đang ở một chỗ hơi khác, lệch đi vài inch. Nhìn vào cái rãnh, tôi để ý thấy rằng, nó đã thực sự đã di chuyển một chút.
Trong khi
đang suy nghĩ về điều này, bạn tôi, giờ sẽ được gọi là Davey, cũng nhận thấy một
điều gì đó. Một nửa cái xác của con sóc. Nhìn vào nó, có vẻ như nó đã bị xé làm
đôi bởi một lực kéo rất mạnh. Chúng tôi đều đã thấy những thứ tương tự như vậy
trước đây, nên chúng tôi nghĩ có lẽ một số con sói đã chơi kéo co với xác con
sóc và đã đánh nhau khiến nó bị xé làm đôi, vì vậy chúng tôi tiếp tục quan sát
cái cây.
Sau vài giờ
đầu tiên, với một bàn tay đeo găng để phòng trường hợp cái cây có độc, Davey đã
chạm vào vỏ cây. Chỉ trong một giây, tay anh ấy dường như bị kẹt lại, nhưng sau
khoảnh khắc đó thì lại tự do, chúng tôi cho rằng kết cấu giống như giấy nhám của
vỏ cây đã mắc vào găng tay của anh ấy và bỏ qua điều đó.
Davey đã kết
luận rằng anh ấy chưa bao giờ thấy bất kỳ loài nào, gần giống với cái cây này
trước đây, và anh ấy muốn ở lại đây vài ngày nữa trước khi quay lại và có thêm
người xem xét, tôi đồng ý và đã chuẩn bị cho điều đó rồi, tôi muốn ở lại để
khám phá khu vực dù đó có phải là sự chọn lựa của anh ấy hay không.
Chúng tôi
đã dành vài giờ cuối cùng để phác thảo lá, cành và toàn bộ cái cây. Nhiều lần
chúng tôi ghi chú rằng lá rơi xuống và lướt lên vỏ cây, nơi chúng dính lại
trong một giây, trước khi được thả ra nhanh chóng và rơi xuống đất, ghi chú rằng
kết cấu chắc chắn phải rất thô ráp.
Chúng tôi
quyết định vào lều nghỉ qua đêm, tôi thức dậy với một âm thanh vật lộn lớn từ
bên ngoài lều của mình trong khoảng trống, tôi nghĩ đó là một con gấu, nên tôi ở
trong lều và chờ cho đến khi cuối cùng nó ngừng lại, rồi tôi lại ngủ.
Sáng hôm
sau, tôi rời khỏi lều, và thật sốc, khi nhìn vào khoảng trống hôm qua, cái cây
đã biến mất. Chỉ còn lại một cái hố có chu vi tương tự, và phần đầu của một con
hươu, chỉ còn là phần đỉnh của hộp sọ và sừng, vẫn còn dính máu và bốc mùi.
Cả tôi và
Davey đều quyết định rời đi càng nhanh càng tốt, vì vậy chúng tôi đã thu dọn và
rời khỏi đó.
Vài ngày
sau, anh ấy đã nhắn tin cho tôi vài lần, nói rằng chúng tôi nên quay lại.
“Tớ vẫn còn
nhớ những gì đã xảy ra, bất kể đó là gì đi nữa, thì đều đã qua rồi, thử tưởng
tượng xem chúng ta có thể khám phá được gì đi, ai biết điều gì đang nằm ở đó,”
một trong những tin nhắn của anh ấy nói như vậy.
Thật sự mà
nói thì tôi đã phớt lờ anh ấy, anh ấy vẫn còn đang trong cơn sốt khi đi khám
phá, ngay cả khi điều đó không an toàn, tôi nghĩ nếu tôi bỏ anh ấy lại, anh ấy
sẽ tự vắt kiệt sức mình vì sự phấn khích và chúng tôi có thể điều chỉnh chiến
lược của mình và tiếp tục trong vài tuần tới, đó là những gì tôi nghĩ sẽ xảy
ra.
Hôm qua, một
tuần sau khi chúng tôi lần đầu tiên đi xem cái cây, Davey đã gọi cho tôi. Khoảng
tám giờ tối, hiện tại là mùa hè nên trời chưa tối hẳn.
“Cậu phải
ra đây ngay, TỚ VỪA MỚI CÓ THỂ LẤY ĐƯỢC ĐIỆN THOẠI, tớ đã quay lại để lấy nó”
anh ấy đang la hét, hoảng loạn.
“CẬU ĐÃ
QUAY LẠI Á?, có chuyện gì vậy, sao không gọi 911, sao lại gọi cho tớ?” tôi nói,
cũng bắt đầu hoảng loạn.
“Chỉ cần đến
đây thôi, tớ đã đến đây với GPS đã lưu vị trí từ trước, nhưng tớ đã để nó ở gần
khu cắm trại trong khi tớ đi ra khoảng trống gần cái cây, tớ không biết mình
đang ở đâu, LÀM ƠN, CHỈ CẦN ĐẾN ĐÂY THÔI” anh ấy còn hoảng loạn hơn trước, cuống
cuồng.
Tôi đã cố gắng
đến nhanh nhất có thể, quay trở lại chỗ đó trong thời gian kỷ lục, và tôi đã chứng
kiến một cảnh tượng kinh khủng. Davey đang quỳ trên mặt đất, một tay đặt phẳng,
các ngón tay trải ra trên cây, tôi có thể thấy những cái gai dường như nhô ra
vào tay anh ấy, giữ chặt nó tại chỗ. Thậm chí tồi tệ hơn, tôi thấy cái cây đang
di chuyển, từ từ chìm xuống mặt đất.
“Chúa ơi, cậu
phải giúp tớ ngay, tớ mới quay lại đây và thấy nó đã trở lại vị trí cũ, tớ muốn
xem xét ghi lại kết cấu, nên tớ đã đặt tay mình lên đó, ban đầu thì nó bị kẹt một
chút, rồi khi tớ cố gắng di chuyển, thì tớ cảm thấy một cơn đau nhói ở tay, và
bây giờ tớ không thể cảm thấy gì cả, chuyện gì đang xảy ra vậy?” anh ấy la hét.
Tôi cúi xuống
để nhìn kỹ tay anh ấy. Rõ ràng là có những cái gai bên trong tay anh, chúng có
vẻ như là những cái bướu, dài khoảng một phần tư inch mỗi cái, hàng chục, hàng
trăm cái đã cắm chéo vào tay anh, với một chất lỏng màu xanh kỳ lạ nhỏ giọt từ
chúng.
“Tớ không
biết, uh, chúng ta phải làm gì ở đây bây giờ?” tôi nói, bối rối trước quá nhiều
chi tiết của tình huống này, mà tâm trí tôi không thể theo kịp, và tôi nhận thấy
rằng ngay cả trong những phút tôi ở đây, tay Davey đã chìm xuống thêm hai inch
nữa.
“Kéo nó ra,
làm ơn đi, chỉ cần kéo nó ra thôi, giúp tớ,” anh ấy cầu xin.
Tôi đồng ý
và nắm lấy tay anh ở cổ tay, và với tất cả sức mạnh của mình, tôi bắt đầu kéo,
nhớ lại những gì đã xảy ra với chiếc găng tay mà tôi đã đặt lên cây, nên tôi đã
đặt đôi giày cao su của mình lên, để có thêm lực kéo. Trong một khoảnh khắc, có
vẻ như nó đã có tác dụng, tay anh ấy đang bị rách, nhưng đang lỏng dần ra, cho
đến khi một âm thanh cọt kẹt phát ra từ khu vực tay anh bị mắc kẹt, và những
cái bướu lớn lên, chúng lớn lên và lớn lên cho đến khi gần như mỗi cái dài khoảng
hai inch, tất cả đều nhô ra khỏi đầu ngón tay anh, bất chấp cảnh tượng khủng
khiếp đó, Davey nói rằng anh vẫn không thể cảm thấy gì.
“Được rồi,
được rồi, được rồi, trong lều của tớ, có một cái hộp, mang nó đến đây, nó màu đỏ
và làm bằng kim loại, bên trong có những thứ chúng ta cần, mang nó ra đây
NGAY,” anh ấy có một sự bình tĩnh đến điên cuồng, cho đến cuối cùng khi anh ấy
hét lên với tất cả sức lực.
Tôi nhanh
chóng đi đến lều của anh ấy và tìm thấy hộp dụng cụ, tôi mang nó đến cho anh
ngay lập tức.
“Có một cái
cưa cây trong đó, một cái đang gập lại, lấy nó ra,” anh ấy nói, có lẽ đã phải
vào một tư thế không thoải mái vì tay anh đã chìm xuống sâu hơn, nằm một phần
trong đó.
“Không,
Davey, cậu không thể, phải có cách khác-” anh ấy cắt đứt lời nói của tôi một
cách sắc bén, với tay vào trong hộp, dịch chuyển cái hộp của mình, gây ra một
âm thanh lớn từ cánh tay anh, mặc dù anh dường như không phản ứng với nó, kéo
cái cưa ra từ hộp.
“Làm ơn,”
anh ấy cầu xin.
Tôi im lặng
cầm cái cưa và mở nó ra, đặt lưỡi cưa vào cổ tay của anh ấy. Trong vài động tác
đầu tiên, lưỡi cưa đã cắt vào thịt, máu tuôn ra, và âm thanh thật thảm khốc.
Tôi đã thả
cái cưa xuống.
“Tớ không
thể nhìn thấy cậu nữa, cậu phải làm, tớ sẽ chết mất,” ánh mắt của Davey nhìn
tôi với vẻ chết chóc.
“Tớ không
thể, Tớ không thể, Tớ không thể,” tôi co rúm lại một cách hèn nhát, không thể
chịu đựng nổi việc nhìn thấy những gì đang xảy ra, cơ thể tôi không cho phép
tôi.
Davey nhìn
thẳng vào mắt tôi và cầm lấy cái cưa. Anh ấy bằng cách nào đó đứng dậy, rõ ràng
từ hình ảnh và âm thanh, động tác này đã làm trật khớp và có thể gãy cổ tay của
anh. Anh đặt cái cưa vào cùng một chỗ, và với một quyết tâm sắc bén được thúc đẩy
bởi chất lỏng gây tê và adrenaline.
Anh ấy đã bắt
đầu cưa tay mình, cho đến khi, do sự hưng phấn quá đà, anh vấp ngã.
Khi ngã,
anh ấy theo phản xạ đã tự đỡ bằng cẳng tay, đặt nó lên cây, nhanh chóng, những
cái gai dài vài inch đã cắm sâu vào, mặc dù chúng chưa có chất lỏng, và anh hét
lên.
Đã vài phút
trôi qua và Davey nằm phẳng trên mặt đất, tay và cánh tay của anh chỉ cách mặt
đất khoảng một inch.
“Ở đó… có một
khẩu súng trong hộp, làm ơn, chúng ta đã thấy điều gì xảy ra với con hươu đó,
và con sóc đó, cái thứ đó sẽ làm gì với tớ,” anh nói, bị im lặng bởi một tiếng run
rẩy nhẹ.
Cánh tay của
anh đã chạm đất.
Đây là điều
tôi có thể làm, tôi cầm khẩu súng, một khẩu súng ngắn kiểu glock đơn giản, tôi
không biết chi tiết về nó, và tôi đặt nó vào sau đầu anh.
“Cảm ơn cậu,
vì điều này,” anh ta nói, nhắm mắt lại, chờ đợi sự giải thoát.
“Rất vui được
giúp, Davey,” tôi nói, bóp cò, mong đợi một tiếng nổ lớn, nhưng thay vào đó tôi
lại ngạc nhiên.
Tôi nghe thấy
một tiếng kêu, giống như khi búa và thanh sắt trượt mắc vào nòng súng.
“Không,”
anh ta nói “Không, không không không không không KHÔNG KHÔNG KHÔNG KHÔNG
KHÔNG,” âm thanh bị ngắt quãng khi một tiếng kêu rít vang lên, bao trùm tay và
cánh tay của anh vào trong đất, làm biến dạng nó một chút, nhưng cánh tay đã
nhượng bộ trước khi đất có thể.
Với những
dòng máu phun ra, tôi chỉ có thể ngồi và nhìn mặt đất nuốt chửng Davey. Trong
vài phút, tôi đã chứng kiến anh ấy gào thét và bị nghiền nát như rác rưởi.
“KHÔNG
KHÔNG KHÔNG KHÔNG LÀM ƠN KHÔNG” anh ấy hét lên cho đến khi một tiếng kêu răng rắc
khác, lớn nhất từ trước đến nay vang lên, và anh ấy im lặng. Tôi chỉ nhìn thêm
một phút nữa, khi đôi chân của anh ấy lơ lửng trên không trong khi hầu hết cơ
thể của anh đã bị nuốt chửng xuống mặt đất.
Tôi chạy
nhanh khỏi hiện trường, hoảng sợ, đầy máu, không thể suy nghĩ gì cả. Sáng hôm
sau, tôi tỉnh dậy với những cơn ác mộng, chỉ đơn giản là để đêm đó lặp đi lặp lại
trong tâm trí tôi, và vì vậy, tôi đã báo cho cơ quan chức năng, Davey đã đi leo
núi và không liên lạc với tôi, tôi đã nói sai đường mòn.
Sau khi kết
thúc cuộc gọi và phải vào trụ sở công an, để khai báo về việc anh ấy mất tích,
cuối cùng tôi cũng trở về nhà, ở đó, tôi đã xóa vị trí của cái cây ra khỏi GPS
của mình.
Vì vậy, làm ơn, nếu bạn đã thấy cái cây này trước đây, hãy tin tôi, BẠN KHÔNG THẤY GÌ CẢ.
Đăng nhận xét