Tôi đã bắt đầu làm việc tại một bệnh viện. Hôm nay, tôi vừa tìm thấy một danh sách các quy tắc tại đây.
“Chào mừng đến với bệnh viện!” bà Smith nói. “Chúc mừng, Bây
giờ anh đã là một bác sĩ phẫu thuật rồi đấy.”
Tôi đã muốn làm việc tại một bệnh viện từ khi còn nhỏ, tôi
đã luôn luôn thích một ý tưởng về việc cứu sống mọi người. Và bây giờ, ước mơ của
tôi đã thành hiện thực. Tôi lên xe và lái đến bệnh viện.
Nó là một tòa nhà lớn cũ kỹ. Khi tôi vào, tôi nói với nhân
viên tiếp tân: “Xin chào! Tôi tên là John. Tôi là bác sĩ phẫu thuật mới tại đây.”
“Được rồi,” cô ấy nói. “Tôi sẽ dẫn anh đến gặp quản lý nhé, là bà Smith.” Quản
lý là một người phụ nữ cao ráo, chạc tuổi trung niên. “Xin chào, tôi là John.”
Tôi tự giới thiệu.
“Xin chào, John!” cô ấy nói. “Công việc của anh sẽ rất là
quan trọng đấy, John à. Anh sẽ cứu sống được rất nhiều người. Để tôi đưa anh đi
tham quan phòng phẫu thuật nhé.” Phòng phẫu thuật là một căn phòng lớn, hiện đại
với một chiếc bàn phẫu thuật lớn và rất nhiều thiết bị khác nữa tại đó. Khi tôi
nói chuyện xong với bà Smith, bà ấy đưa cho tôi chìa khóa. “Đây là chìa khóa tủ
của anh. Các tủ khóa ở ngay phòng bên cạnh.” Tôi sau đó đi đến phòng thay đồ.
Khi tôi mở tủ khóa của mình ra, tôi thấy một phong bì có tên của tôi trên đó.
Tôi mở ra. Bên trong có một tờ giấy, nội dung của nó như sau:
CÁC QUY TẮC ĐỂ THOÁT KHỎI CA TRỰC BAN ĐÊM:
Quy tắc số một: Giữa 7 giờ tối và 9 giờ tối, đừng vào phòng
phẫu thuật. Sẽ không có bệnh nhân nào tại đây đâu. Nếu bạn nghe thấy tiếng nói
từ trong phòng, đừng vào. Họ sẽ bắt bạn tham gia cùng họ đấy.
Quy tắc số hai: Đừng sử dụng thang máy. Hãy đi cầu thang bộ
thay vào đó.
Quy tắc số ba: Nếu họ đưa vào một ông lão với ruột bị lòi
ra, bạn phải nói: “Tôi không thể giúp gì cho ông đâu, thưa ông!” và đi thẳng xuống
tầng đầu tiên.
Quy tắc số bốn: Giữa 9 giờ tối và 11 giờ tối, hãy ở lại quầy
tiếp tân.
Quy tắc số năm: Đừng nhìn ra ngoài cửa sổ. Nếu bạn nghe thấy
một tiếng khóc của ai đó, hãy bỏ qua nó.
Quy tắc số sáu: Hãy đảm bảo tất cả các cửa đều đóng lúc 11
giờ tối. Nếu bạn quên, thì mọi chuyện đã muộn rồi.
Quy tắc số bảy: Bạn có thể ngủ cho đến 11 giờ 30 phút tối.
Quy tắc số tám: Đúng 11 giờ 30 phút tối, hãy đến văn phòng của
quản lý. Nếu bạn thấy ánh sáng từ phòng phẫu thuật vẫn còn, hãy chạy ngay đi!
Vào nhà vệ sinh trên tầng ba và đóng cửa lại sau lưng bạn. Bạn sẽ nghe thấy tiếng
gõ cửa. Hãy bỏ qua nó. Khi tiếng gõ dừng lại, bạn có thể an toàn để ra ngoài.
Quy tắc số tám: Khi đi đến phòng chụp X-quang. Nếu bạn nghe
thấy tiếng bíp, hãy đeo áo bảo vệ bức xạ ngay lập tức. Bức xạ rất nguy hiểm. Sẽ
có một bệnh nhân có mặt ở đó, hãy đưa anh ta đến phòng phẫu thuật ngay lập tức.
Anh ta đã nhận phải một liều bức xạ nguy hiểm. Cởi quần áo của anh ta ra và
tiêm cho anh ta bằng một ống tiêm màu xanh. Đừng dùng ống tiêm màu xanh lá. Rồi
đưa anh ta ra quầy tiếp tân, lúc đó anh ta có thể ra về.
Quy tắc số chín: Đúng nửa đêm, một bệnh nhân ung thư sẽ đến.
Đừng để ý và hãy tránh xa anh ta ra, căn bệnh của anh ta không chỉ đơn thuần là
ung thư, còn tệ hơn thế nhiều, và nó còn có thể lây lan nữa cơ.
Quy tắc số mười: Vào văn phòng của quản lý và trốn đi. Ông ấy
sẽ đến. Ông ấy sẽ tìm bạn. Sau đó, ông ấy sẽ chết ngay lập tức. Đừng chạm vào
ông ấy. Bạn không muốn bị lây nhiễm gì đó đâu nhỉ, tới sáng hôm sau, xác của
ông ta sẽ tự động phân huỷ.
Quy tắc số mười một: Đừng trả lời bất kỳ cuộc gọi nào.
Quy tắc số mười hai: Nếu bạn nghe thấy giọng nói của vợ
mình, đừng đi theo. Không phải là cô ấy đâu, bạn đã biết rất rõ là cô ấy đã chết
rồi mà nhỉ?.
Quy tắc số mười ba: Đừng chạm vào những viên thuốc màu xanh.
Chúng có thể chữa ung thư, nhưng phải giữ kín bí mật này đấy. Thế giới chưa sẵn
sàng cho điều đó.
Quy tắc số mười bốn: Khi bạn hoàn thành tất cả quy tắc, hãy
đi xuống tầng hầm. Sẽ có một cánh cửa kim loại lớn tại đây. Nhập mã: 2, 2, 4,
3, 2, 3, 3. Cửa sẽ mở ra. Bước vào. Đi đến cầu thang và đi xuống. Vào phòng đầu
tiên bên trái của bạn. Đó sẽ là nơi ở của một phòng thí nghiệm bí mật. Đừng cho
những sinh vật trong bể ăn. Thay vào đó, hãy nhìn chúng qua kính hiển vi. Sẽ có
các mẫu của tất cả các bệnh tồn tại. Cẩn thận đừng để mình bị nhiễm. Nhỏ chất lỏng
từ ống tiêm màu xanh lá lên mỗi mẫu. Các mẫu sẽ biến đổi. Sẽ có một cái lồng với
chuột trên bàn. Tiêm cho mỗi con chuột một mẫu. Ghi lại kết quả. Cẩn thận!
Chúng có thể cắn đấy! Vào phòng tiếp theo. Sẽ có một xác của người ngoài hành
tinh. Đừng chạm vào nó. Nó đã bị lây nhiễm. Leo lên cầu thang đến tầng một.
Quy tắc số mười lăm: Nếu có nhân viên tiếp tân xuất hiện, bạn
phải nói với cô ấy rằng bạn vừa đi kiểm tra một cái gì đó.
Quy tắc số mười sáu: Đi vào phòng phẫu thuật và nằm lên giường.
Bạn có thể cảm thấy đau nhưng không có gì xảy ra với bạn đâu, hãy giả vờ là bạn
đang ngủ. Họ nghĩ rằng thuốc độc là để gây mê. Nếu họ thấy bạn tỉnh dậy, họ sẽ
tiêm thuốc độc cho bạn.
Quy tắc số mười bảy: Đừng nghe những tiếng nói. Chúng không
tồn tại. Chỉ là trí tưởng tượng của bạn thôi. Hãy tin tôi.
Quy tắc số mười tám: Nếu bạn thấy một người đàn ông trong bộ
suit đen, hãy dẫn anh ta đến phòng phẫu thuật và mổ bụng anh ta. Sẽ có một con
dao phẫu thuật trong cơ thể anh ta. Lấy nó ra. Khi anh ta tỉnh dậy, bạn phải
nói: “Tôi xin lỗi vì tôi đã quên một con dao phẫu thuật trong cơ thể của anh lần
trước.” Anh ta sẽ cảm ơn bạn và rời đi.
Khi bạn hoàn thành tất cả các quy tắc, hãy uống viên thuốc
màu xanh lá. Sau đó, đi đến bãi đậu xe và chờ cho đến khi có ai đó đến đón bạn
về. Nếu xe của anh ta màu đen, đừng bước vào, hãy chờ xe tiếp theo.
Nhớ, tuân theo các quy tắc, và giữ an toàn cho chính mình.
Bà Smith.
Tôi không thể tin vào những gì mình thấy. Tôi nghĩ đó là một
trò đùa. Tôi vào phòng phẫu thuật và suýt nôn ra sàn. Trên bàn phẫu thuật nằm một
người đàn ông bị mổ bụng. Tất cả các cơ quan bên trong của anh ta nằm rải rác
trên sàn. Có một người đàn ông cầm dao đứng bên cạnh bàn mổ. Tôi nhanh chóng
đóng cửa lại và chạy đến thang máy. Tôi muốn về nhà. Nhưng thang máy lại bị
rơi. May mắn là hệ thống an toàn hoạt động và tôi thoát ra được. Tôi đi đến quầy
tiếp tân. Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng khóc bên ngoài cửa sổ. Tôi gần như
nhìn ra ngoài khi nhớ đến quy tắc số bốn: “Đừng nhìn ra cửa sổ. Nếu bạn nghe thấy
tiếng khóc, hãy bỏ qua nó.”
“Chết tiệt, suýt nữa mình đã vi phạm một quy tắc” tôi tự nhủ.
“Lần sau phải cẩn thận hơn.” Tôi nhìn đồng hồ. Đã 11 giờ đêm. Tôi nhớ đến quy tắc
số năm: “Hãy đảm bảo tất cả các cửa đều đóng lúc 11 giờ. Nếu bạn quên, thì mọi
chuyện đã quá muộn rồi.” Tôi nhanh chóng đóng tất cả các cửa. Tôi đặt đồng hồ
báo thức lúc 11 giờ 30 phút đêm như đã nói trong quy tắc số sáu. Trước khi ngủ,
tôi viết xuống quy tắc số bảy: “Đúng 11 giờ 30 phút, hãy đến văn phòng của quản
lý. Nếu bạn thấy ánh sáng từ phòng phẫu thuật, hãy chạy! Đi vào nhà vệ sinh ở tầng
ba và đóng cửa lại sau lưng bạn. Bạn sẽ nghe thấy tiếng gõ cửa. Hãy bỏ qua nó.
Khi tiếng gõ dừng lại, bạn có thể ra ngoài một cách an toàn.”
Tôi tỉnh dậy bởi tiếng chuông báo thức. Tôi đi đến văn phòng
của quản lý. Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng bước chân phía sau. Tôi ngoảnh lại
và thấy cửa phòng phẫu thuật mở ra với ánh sáng chiếu ra từ đó. Có cái gì đó
đang bước ra. Nó đang tiến về phía tôi. Tôi nhanh chóng chạy lên cầu thang lên
tầng ba. Tôi suýt ngã và thoáng thấy cái thứ đang theo sau mình. Gương mặt của
nó bị biến dạng và có giun rơi từ trên đó. Nó cầm một con dao phẫu thuật và
nói: “Đến lúc mở bụng của mày ra rồi!” Tôi chạy vào nhà vệ sinh và đóng cửa lại.
Nó đang gõ cửa. Đột nhiên, tiếng gõ dừng lại. Tôi bước ra. Tôi nhớ đến quy tắc
số tám: “Khi đi đến phòng chụp X-quang. Nếu bạn nghe thấy tiếng bíp, hãy đeo áo
bảo vệ bức xạ ngay lập tức. Bức xạ rất nguy hiểm. Sẽ có một bệnh nhân ở đó. Đưa
anh ta đến phòng phẫu thuật. Anh ta đã nhận một liều bức xạ nguy hiểm. Cởi quần
áo của anh ta ra và tiêm cho anh ta bằng ống tiêm màu xanh. Đừng dùng ống tiêm
màu xanh lá. Rồi đưa anh ta ra quầy tiếp tân. Anh ta có thể ra về.” Tôi đi đến
phòng chụp X-quang. Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng bíp nhưng không tìm thấy áo
bảo vệ nào cả. Tôi liền bước ra. Tôi hy vọng mình không bị phơi nhiễm bức xạ.
Tôi tiếp tục theo như quy tắc số chín đã nói:
“Quy tắc số chín: Đúng vào giữa đêm, bệnh nhân ung thư sẽ đến.
Hãy bỏ qua anh ta và tránh xa ra. Đó
không chỉ là ung thư. Nó tệ hơn nhiều, và nó có tính lây nhiễm.” Tôi thấy một
chàng trai trẻ ở quầy tiếp tân. Anh ta nói mình có bệnh ung thư và tôi phải
giúp anh ta, nhưng tôi đã làm ngơ. Tôi nhớ đến quy tắc số mười. Tôi trốn trong
văn phòng quản lý. Anh ta đến và tìm kiếm tôi. Rồi anh ta chết. Tôi cảm thấy mệt
mỏi và da tôi bỏng rát. Tôi bắt đầu nếm thấy vị kim loại. Tôi lập tức nhận ra
các dấu hiệu của nhiễm xạ, nhưng đã đến lúc phải theo quy tắc số mười bốn:
“Quy tắc số mười
bốn: Khi bạn hoàn thành tất cả những điều này, hãy đi xuống tầng hầm. Sẽ có một
cánh cửa kim loại lớn. Nhập mã: 2, 2, 4, 3, 2, 3, 3. Cửa sẽ mở ra. Đi vào. Đi đến cầu thang và đi xuống.
Vào phòng đầu tiên bên trái của bạn. Đó sẽ là một phòng thí nghiệm bí mật. Đừng
cho những sinh vật trong các bể ăn. Thay vào đó, hãy nhìn qua kính hiển vi. Sẽ
có các mẫu của tất cả các bệnh tồn tại. Cẩn thận đừng để mình bị nhiễm. Nhỏ chất
lỏng từ ống tiêm màu xanh lá lên mỗi mẫu. Các mẫu sẽ biến đổi. Sẽ có một cái lồng
với chuột trên bàn. Tiêm cho mỗi con chuột một mẫu. Ghi lại kết quả. Cẩn thận!
Chúng có thể cắn đấy! Hãy vào phòng tiếp theo, sẽ có một cái xác của người
ngoài hành tinh tại đó. Đừng chạm vào nó, nó đã bị ô nhiễm rồi, hãy leo lên cầu
thang đến tầng một.”
Tôi đến tầng
hầm và tìm thấy cánh cửa. Tôi nhập mã: 2, 2, 4, 3, 2, 3, 3. Rồi tôi vào trong.
Tôi đến phòng thí nghiệm. Tôi thấy những nốt phồng bắt đầu nổi trên da của mình,
nhưng tôi vẫn tiếp tục đi. Có những bể chứa với những sinh vật không nên tồn tại
ở đây. Tôi nhìn qua kính hiển vi, có mẫu của tất cả các loại bệnh. Da tôi bắt đầu
tróc ra. Tôi cảm thấy khó thở. Tôi nhỏ chất lỏng lên các mẫu. Rồi tôi tiêm cho
chuột. Chúng mọc chân nhện, tai người, đầu rơi ra, da như thằn lằn. Tôi ghi lại
kết quả. Tôi gần như không thể đi nổi nữa. Tôi vào phòng tiếp theo. Có một cái
xác của người ngoài hành tinh tại đây. Nó cao và màu xanh. Có chất nhớt trên
sàn. Đột nhiên, tôi cảm thấy một cơn đau nhói trong ngực. Tôi ngã xuống sàn.
Tôi bắt đầu ho ra máu. Bức xạ từ phòng chụp X-quang đang giết tôi. Rồi tôi thấy
một cái tủ. Tôi mở nó ra. Bên trong có những hộp đầy viên thuốc. Tôi nhìn vào
các hộp và tìm thấy một hộp ghi: “Thuốc chữa bệnh do bức xạ.” Tôi cầm nó lên.
Tôi mở hộp. Tôi lấy viên thuốc ra bằng đôi tay run rẩy của mình. Tôi đưa nó lên
miệng, nhưng tôi không thể làm được, tôi đã làm rơi nó, da tôi tróc và xương bắt
đầu lộ ra. Mắt tôi vỡ, và tôi bị mù. Rồi tim tôi ngừng đập. Tôi đã chết.
Tôi tỉnh dậy
từ một cơn ác mộng kinh hoàng. Tôi đã ướt đẫm mồ hôi. Nó trông thật quá sống động.
Tôi kiểm tra da mình. Nó ổn. Tôi không chết vì bức xạ. Chỉ là một giấc mơ. Nó
không có thật. Tôi cảm thấy mệt mỏi nhưng hôm nay là ngày đầu tiên của công việc
mới. Hôm nay tôi sẽ trở thành một bác sĩ phẫu thuật. Tôi ăn sáng, đánh răng và
thay đồ. Tôi ra xe và lái đến bệnh viện. Tôi bước vào. Nhân viên tiếp tân gọi
tôi. Cô ấy đưa cho tôi một phong bì và nói: “Chào mừng bạn đến với công việc mới.
Đừng quên đọc các quy tắc nếu bạn muốn giữ an toàn cho chính mình. Tôi sẽ đưa bạn
đến gặp quản lý.”
Đăng nhận xét