Tôi chưa bao giờ tin vào những điều siêu nhiên. Câu truyện ma, truyền thuyết đô
thị, tất cả những thứ nhảm nhí
đó, chưa bao giờ có sức ảnh hưởng gì đến tôi. Nhưng sau đêm đầu tiên làm bảo vệ
ở trạm xăng 24 giờ ở vùng ngoại ô, tôi không chắc chắn nữa.
Nó đáng lẽ ra là một công việc dễ dàng. Một công việc đêm để
trả tiền hóa đơn. Không gì hơn ngoài việc theo dõi nơi này, xử lý một tài xế
say rượu, hay một nhóm
thanh thiếu niên ồn ào thỉnh thoảng, và chắc chắn rằng không ai đi quá xa vào
bãi đỗ xe. Ít nhất, đó là những gì tôi nghĩ khi nộp đơn. Lương thì ổn, giờ giấc
yên tĩnh và sự cô lập không làm phiền tôi., trong thực tế, tôi thích nó.
Làm Ca Đêm Tại Trạm Xăng |
Trạm xăng
này cũng chẳng có gì nổi bật, một tòa nhà u ám nằm ở rìa một con đường
dài quanh co, dường như
kéo dài vào hư vô. Điểm thu hút chính là những ánh đèn huỳnh quang sáng chói nhấp
nháy trên các trụ bơm và tạo ra những cái bóng dài trên bãi đỗ xe. Bên trong
cũng tầm thường không kém: các kệ hàng đầy snack và khoai tây chiên, một cái tủ
lạnh nhỏ chứa nước tăng lực và soda, và một quầy nơi đồng nghiệp của tôi, Ray,
ngồi sau quầy thu ngân.
Ray đã khoảng bốn mươi mấy tuổi, có thể là đầu năm mươi, và
có vẻ như một người đã trải qua quá nhiều năm làm ca đêm. Da anh ta nhợt nhạt,
tóc thưa và ánh mắt có vẻ mơ màng, xa xăm, khiến tôi tự hỏi liệu anh ta có thật sự ngủ đủ hay không. Anh ta đã làm việc ở trạm
xăng này nhiều năm, có thể
là như vậy, và không nói nhiều trừ khi cần thiết.
Tối nay, khi tôi đi tuần xung quanh và cầm đèn pin, Ray đang ngồi sau quầy, nhâm
nhi một cốc cà phê và nhìn ra bãi đỗ xe. Anh ấy gật đầu với tôi khi tôi vào, nhưng không nói gì ngay lập
tức. Anh ấy không cần phải làm vậy.
“Tối nay sao rồi?” tôi hỏi, cố gắng bắt chuyện.
Ray uống một ngụm dài cà phê trước khi trả lời, giọng khàn
khàn vì hút quá nhiều thuốc lá. “Yên tĩnh. Đúng như tôi thích.”
“Có điều gì tôi cần biết không anh trai?” tôi hỏi, tự nhiên cho rằng
đây sẽ là một đêm không có gì đặc biệt.
Ánh mắt Ray lướt về phía tôi, rồi lại quay về bãi đỗ xe. “Ừ,
thực ra có,” anh ấy nói chậm rãi. “Có vài điều mà cậu cần biết đấy. Quy tắc, chủ yếu là vậy. Những thứ
giúp ông em tránh rắc rối.”
Tôi nhướng mày. “Quy tắc? Như thế nào?”
Ray liếc qua vai, như thể kiểm tra xem có ai khác đang nghe
không, rồi nghiêng người lại gần. “Tôi sẽ nói cho cậu trong suốt đêm,” anh ấy nói. “Nó dễ lắm, có một số thứ cậu chỉ cần trải nghiệm là đủ để hiểu thôi.”
Tôi sắp hỏi anh ấy có ý gì thì anh ấy thêm vào, “Và một điều nữa: đừng hỏi quá nhiều
câu hỏi.”
Đêm trôi qua chậm chạp. Thời gian gần như kéo dài, và ngoại trừ thỉnh thoảng
có chiếc xe vào đổ xăng, không có gì xảy ra cả. Tôi đi quanh bãi đỗ xe, kiểm
tra chu vi và để mắt đến các trụ bơm. Ray vẫn ngồi sau quầy, luôn theo dõi xung quanh, luôn nhâm nhi cà
phê.
Mãi đến khoảng 1 giờ sáng, Ray bỗng nhiên làm sạch cổ họng.
“Có những điều cậu cần biết đây” anh ấy nói, giọng trầm thấp và nghiêm túc. “Quy tắc đầu
tiên.”
Tôi dừng lại giữa chừng và quay về phía anh ấy. “Ừ?”
“Nếu thấy
có một thằng bé vào đây,” Ray tiếp tục, “khoảng bảy hoặc tám tuổi, mặc áo khoác
đỏ, thì đừng nói chuyện với nó. Đừng thậm chí chào hỏi nó. Cứ để nó làm những
gì nó làm và đi. Thỉnh thoảng nó xuất hiện, thường là vào đêm muộn. Nhưng dù có
chuyện gì xảy ra, đừng nói chuyện với nó. Nếu nó nhờ chú em giúp gì đó, thì cứ
mặc kệ nó.”
Tôi nhìn
Ray, chờ đợi một câu đùa nhưng không có gì cả. Anh ta đang hoàn toàn nghiêm
túc.
“Sẽ có chuyện
gì xảy ra nếu tôi nói chuyện với nó?” tôi hỏi.
Ray không
nhìn tôi. “Cậu không muốn biết đâu,” anh ta lẩm bẩm.
Tôi không hỏi
thêm, nhưng ý nghĩ về một thằng bé lang thang quanh trạm xăng giữa đêm thật sự
làm tôi cảm thấy không thoải mái.
Vài giờ
sau, sau một khoảng thời gian yên ắng nữa, Ray lại lên tiếng. “Quy tắc thứ
hai,” anh nói, mà không nhìn về phía tôi.
Tôi đang lấy
đồ uống trong tủ lạnh, và tôi dừng lại, lắng nghe.
“Đừng bước
vào bóng tối,” Ray tiếp tục. “Nếu đèn nhấp nháy và tắt, hãy ở lại nơi có ánh
sáng. Đừng đi vào những góc tối. Cậu có thể sẽ nhìn thấy những thứ di chuyển
trong bóng tối, những cái bóng không thuộc về cái gì cả. Dù có chuyện gì, đừng
đi theo chúng. Chúng sẽ dẫn cậu đến một nơi mà cậu không thể trở về.”
Tôi liếc ra
ngoài cửa sổ, nhìn những ánh đèn tại bãi đỗ đang nhấp nháy. Chúng đã cũ, hầu
như không hoạt động được nửa thời gian. Nhưng giọng nói của Ray khiến tôi cảm
thấy bất an.
“Anh đã thấy
những cái bóng như vậy chưa?” tôi hỏi, sự tò mò đã chiến thắng tôi.
Ray nhún
vai, nhâm nhi cà phê. “Một hai lần, và tôi cũng chẳng thèm để ý tới chúng làm
gì.”
Khoảng 3 giờ
sáng, trạm xăng hoàn toàn im lặng. Không có khách, không có xe, chỉ có tiếng
ong ong của đèn huỳnh quang phía trên. Tôi cảm thấy bồn chồn thì Ray lại mở miệng.
“Quy tắc thứ
ba,” anh ta nói. “Cái cửa ở phía sau trạm xăng? Cái cửa có bảng ‘Chỉ dành cho
nhân viên’ ấy? Đừng mở nó. Đừng gõ vào nó, đừng lại gần nó, cứ kệ bà nó đi. Tốt
hơn là như vậy.”
Tôi nhíu
mày, nhìn về phía sau trạm xăng. Có một cánh cửa ở đó, cũ và trầy xước, với bảng
hiệu nhòe nhoẹt ghi “Chỉ dành cho nhân viên.” Tôi chưa từng chú ý nhiều đến nó
trước đây.
“Ở đằng sau
đó có gì hả?” tôi hỏi, mặc dù có cảm giác rằng mình đã biết câu trả lời của
Ray.
“Không biết,
tôi không quan tâm tới việc tìm hiểu nó làm gì” Ray đáp. “Nhưng đôi khi cậu sẽ
nghe thấy những âm thanh phát ra từ đó. Tiếng cào, tiếng gõ, có thể thậm chí là
tiếng nói, cứ bỏ qua nó đi, cánh cửa cũng phải luôn được đóng chặt lại.”
Tôi nuốt một
ngụm nước bọt, cảm thấy nặng nề sau những lời anh ấy để lại.
Thời gian
trôi qua một cách chậm chạp. Gần 4 giờ sáng, và tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
Tiếng vo ve của đèn trạm xăng, tiếng rì rào nhẹ nhàng của các tủ lạnh, và những
lời khuyên bí ẩn thỉnh thoảng của Ray là tất cả những gì giữ cho tôi không cảm
thấy cô đơn.
Đó là lúc
Ray nói cho tôi quy tắc thứ tư.
“Điều cuối
cùng mà cậu cần biết bây giờ,” anh ta nói, giọng chỉ vừa đủ để nghe. “Đèn ở bãi
đậu xe? Cái rất lớn gần vòi bơm ấy? Hãy đảm bảo nó luôn sáng. Nếu nó tắt, cậu cần
phải sửa ngay lập tức.”
Tôi nhướng
mày. “Nếu nó tắt thì sao?”
Ray đặt cốc
cà phê xuống và nhìn tôi chằm chằm. “Nếu nó tắt, chúng sẽ đến. Và cậu không muốn
chúng đến đâu.”
Tôi không hỏi
chúng là ai.
Một lúc sau
4 giờ sáng, trạm xăng cảm thấy… rất không ổn. Tôi đang xếp hàng lên trên kệ thì
nhận ra Ray không còn đứng sau quầy nữa. Tôi không thấy anh rời đi hay nghe thấy
tiếng động của anh ta, khi anh ta rời đi. Như thể anh ấy đã đột nhiên biến mất ấy.
“Ray?” Tôi
gọi, bước về phía quầy. Không có câu trả lời.
Tôi nhìn
quanh trạm xăng, kiểm tra các lối đi, nhà vệ sinh, và thậm chí cả khu vực bên
ngoài. Nhưng không có dấu hiệu nào của anh ta cả. Cửa sau vẫn đóng, bóng tối ở
những góc xa của trạm dày đặc và đáng sợ.
Tôi cảm thấy
một nỗi lo sợ dâng lên. Ray không có ở đâu cả. Không khí trở nên nặng nề, như
thể đang đè nén tôi, và một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.
Đột nhiên,
tôi nhớ một trong những quy tắc, về bóng tối. Tôi ở lại dưới ánh đèn huỳnh
quang, tránh xa những góc tối, tim tôi đập nhanh. Tôi không biết liệu mình có
vi phạm quy tắc nào khi khi tìm kiếm anh ấy hay không, nhưng có điều gì đó nói
với tôi rằng tôi đã vi phạm rồi.
Đèn bãi đậu
xe nhấp nháy.
Dạ dày tôi
quặn lại, và tôi chạy ra ngoài, lóng ngóng với công tắc bên hông tòa nhà. Sau
vài giây căng thẳng, đèn bật lại. Bãi đậu xe sáng lên trong ánh sáng quen thuộc,
và tôi thở phào, tay tôi run rẩy.
Khi tôi
quay lại bên trong, Ray đã ở đó. Ngồi sau quầy như thể anh chưa bao giờ rời đi.
“Chết tiệt,
anh đã đi đâu vậy?” Tôi yêu cầu, giọng lớn hơn tôi dự định. “Tôi không thể tìm
thấy anh ở đâu cả.”
Ray không
ngẩng lên khỏi cốc cà phê. “Cậu không nên tìm tôi.”
“Gì cơ?”
“Đó là quy
tắc cuối cùng,” anh ta nói, giọng trầm và mệt mỏi. “Nếu tôi biến mất, đừng tìm
tôi. Cái thứ quay lại sẽ không phải là tôi. Đừng nói chuyện với nó, đừng thừa
nhận nó, chỉ cần giả vờ như nó không tồn tại.”
Thật hay giả? |
Tôi nhìn chằm
chằm vào anh ta, máu trong người tôi đông lại. “Chết tiệt, anh đang nói cái gì
vậy?”
Ray cuối
cùng cũng nhìn lên tôi, ánh mắt trống rỗng, không có chút cảm xúc nào. “Cậu đã
vi phạm quy tắc.”
Tim tôi đập
thình thịch trong lồng ngực, sự bối rối và sợ hãi quẩn quanh trong tôi. Anh ta
đang đùa với tôi à? Làm sao cái thứ này có thể nói với tôi không được nói chuyện
với nó nếu nó không phải là Ray?
Tôi lùi lại
từ từ, đầu óc quay cuồng. Nếu đây không phải là Ray, thì nó là cái gì? Tại sao
nó lại cảnh báo tôi về chính nó?
Những bóng
tối ở các góc trạm dường như đang chuyển động, trở nên tối hơn, kéo dài về phía
tôi. Đèn bãi đậu xe lại nhấp nháy, và lần này, tôi không di chuyển. Tôi đứng
yên, mắc kẹt giữa sự không tin đây là sự thật và nỗi kinh hoàng bên trong mình.
Như thể những
bóng tối đang sống lại vậy, di chuyển, trườn tới gần hơn. Đầu óc tôi chạy đua,
gào thét bảo tôi phải ở lại trong ánh sáng, tuân theo quy tắc của Ray. Nhưng
chân tôi nặng như chì, cơ thể không chịu phản ứng khi bóng tối dường như quấn
chặt quanh các góc của cửa hàng.
Đột nhiên,
một âm thanh rì rào vang lên trong không khí, như thể trạm xăng đang rên rỉ dưới
sức nặng của một cái gì đó vô hình. Ánh sáng của đèn bãi đậu xe nhấp nháy ngày
càng thất thường, chiếu những tia sáng chói lóa khắp bên trong. Trong sâu thẳm
tâm trí, tôi nhớ lại những gì Ray đã nói về đèn: Nếu đèn ở bãi đậu xe tắt,
chúng sẽ đến. Cậu không muốn chúng đến đâu.
Tôi nuốt nước
bọt một cách khó khăn, cố gắng di chuyển. Cơ thể tôi bắt đầu hành động khi tôi
chạy tới công tắc điều khiển đèn bãi đậu xe. Ngón tay tôi lóng ngóng với cái cần
gạt cũ kỹ, rỉ sét trên tường, và trong một khoảnh khắc, tim tôi gần như ngừng đập
khi nhận ra nó không hoạt động. Âm thanh rì rào tăng lên, và những bóng tối dường
như tràn tới, bò qua sàn như một bãi nước lỏng lẻo.
Với một tiếng
rên tuyệt vọng, tôi kéo công tắc mạnh hơn. Đèn bãi đậu xe bật sáng trở lại,
chói mắt và rực rỡ, đuổi những bóng tối về lại các góc.
Tôi ngã dựa
vào tường, thở hổn hển, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Đèn đã sáng, và
bóng tối đã rút lui. Nhưng trạm xăng không cảm thấy an toàn hơn. Tôi vẫn cảm thấy
chúng, đang theo dõi, chờ đợi ánh sáng tắt lần nữa. Tôi không muốn thừa nhận,
nhưng một phần trong tôi tự hỏi liệu ánh sáng có phải là thứ duy nhất giữ chúng
lại hay không.
Và rồi Ray
xuất hiện, hoặc cái thứ đang giả vờ là anh ta, ngồi sau quầy, nhâm nhi cà phê
như thể không có chuyện gì xảy ra. Gánh nặng của quy tắc cuối cùng đè nặng
trong tâm trí tôi.
Cái thứ
quay lại sẽ không phải là tôi. Đừng nói chuyện với nó. Đừng thừa nhận nó.
Liệu điều
này có thật không? Tôi đã vi phạm quy tắc, hay Ray, hoặc cái thứ mặc da của anh
ta, đã nói dối tôi? Tay tôi run rẩy khi tôi đứng đó, nhìn chằm chằm vào anh ấy.
Nó giống như một trò chơi quái gở vậy. Anh đã trở lại, thông báo cho tôi về một
quy tắc có thể không còn áp dụng nữa, rồi lại quay về với cốc cà phê như thể
không có gì quan trọng.
Tôi bước
vài bước run rẩy về phía trước, và đó là lúc sự kiện tiếp theo xảy ra.
Một tiếng
chuông nhỏ vang lên trong trạm xăng. Cửa đã mở mặc dù tôi không thấy nó di chuyển,
cũng không có chiếc xe nào đỗ lại bơm xăng cả, nhưng khi tôi quay lại, tôi thấy
một cậu bé.
Cậu bé?.
Thằng bé
không thể hơn bảy hay tám tuổi, đúng như những gì Ray đã mô tả. Chiếc áo khoác
đỏ của cậu nổi bật giữa ánh sáng mờ mờ của trạm, quá sáng và sống động so với
thế giới nhạt nhòa của đêm. Cậu đứng ở cửa, nhìn xung quanh như thể bị lạc, đôi
mắt rộng mở ướt át, như đang van xin.
Mọi bản
năng trong tôi đều gào thét bảo tôi phải giúp cậu. Không cảm thấy đúng khi chỉ
đứng đấy, giả vờ như cậu không có ở đó, giả vờ như tôi không nghe thấy tiếng nấc
nhẹ của một đứa trẻ đang cố kiềm chế nước mắt. Nhưng cảnh báo của Ray vẫn cháy
bỏng trong đầu: Nếu thấy một cậu bé trong chiếc áo khoác đỏ, đừng nói chuyện với
cậu ta, cứ kệ con mẹ nó đi!.
Cậu bé bước
vài bước thận trọng vào trong cửa hàng, đôi tay nhỏ xíu nghịch ngợm với lấy khóa
kéo của áo khoác. Cậu đang nhìn thẳng vào tôi.
“Chú?” Giọng
cậu nhẹ nhàng, chỉ vừa đủ để nghe. “Chú có thể giúp con không? Con… con không
tìm thấy mẹ.”
Cổ họng tôi
thắt lại. Tôi liếc nhìn Ray, hoặc cái thứ đang giả vờ là anh ta. Anh không động
đậy, cũng không phản ứng gì với sự hiện diện của cậu bé. Giống như anh không thể
nhìn thấy cậu vậy.
Cậu bé tiến
thêm một bước nữa. “Làm ơn… Con sợ lắm.”
Tôi siết chặt
tay lại, cố gắng tuân theo quy tắc. Mạch đập của tôi tăng vọt, tâm trí tôi phải
đấu tranh, giữa bản năng con người muốn giúp đỡ một đứa trẻ và nỗi sợ hãi
nguyên thủy mách bảo tôi rằng, có điều gì đó rất sai. Nhiệt độ trong trạm dường
như giảm xuống, ánh sáng huỳnh quang rì rầm kêu lên như đang đe dọa ở trên. Tay
tôi run rẩy khi tôi tập trung.
Cậu bé lại
nấc lên, “Sao chú không giúp con?” Giọng cậu to hơn, gần như mang chút hờn dỗi.
“Làm ơn…”
Nước mắt ứa
ra trong đôi mắt rộng mở của cậu, và cậu với tay về phía tôi.
Đó là khi
tôi thấy điều đó, ánh sáng lóe lên, khoảnh khắc chao đảo. Khuôn mặt cậu không
thay đổi ngay lập tức, nhưng trong ánh sáng mờ, tôi thấy ánh mắt cậu lóe lên,
chỉ trong một giây, với cái gì đó không phải con người. Cái gì đó lạnh lẽo và
trống rỗng. Nụ cười bắt đầu nở trên môi cậu thì trông có vẻ quá sai, nó quá rộng,
quá sắc bén.
Tôi lùi lại
một bước, hơi thở nghẹn ở cổ họng. Cậu bé thốt ra một tiếng rên nhỏ, khuôn mặt
cậu biến dạng với vẻ buồn một cách giả dối.
“Sao chú
không giúp con?”
Giọng cậu
bé đã thay đổi. Không còn là giọng của một đứa trẻ nữa, có cái gì đó sâu xa
hơn, cổ xưa hơn ở dưới. Những lời nói vang lên, dội lại trên các bức tường của
trạm.
Tôi quay
đi, từ chối nhìn cậu, phớt lờ cái lạnh chạy dọc sống lưng khi bước chân cậu
vang lên nhẹ nhàng trên sàn. Âm thanh di chuyển của cậu ngày càng nhỏ lại cho đến
khi, cuối cùng, cửa lại vang lên. Cậu đã biến mất.
Tôi dựa người
vào quầy, cảm giác hồi hộp, tâm trí rối bời. Ray, hay cái thứ nhìn giống Ray,
ngồi đó nhìn tôi. Anh không nói gì về cậu bé, chỉ nhấp ngụm cà phê, ánh mắt xa
xăm và trống rỗng.
Tôi liếc về
phía cuối cửa hàng, nơi cái cửa "Chỉ dành chi nhân viên" đứng đó, như
một bóng tối sâu thẳm ở cuối hành lang. Tôi chưa từng chú ý đến nó trước tối
nay, nhưng giờ đây, cảm giác như nó là tâm điểm của mọi thứ sai trái ở nơi này.
Âm thanh mơ
hồ nhất chạm đến tai tôi, một tiếng cào nhẹ, hầu như không nghe được so với tiếng
vo ve của ánh đèn trong trạm.
Tim tôi đập
lỡ một nhịp.
Ray đã cảnh
báo tôi về cái cửa. Đừng mở nó. Đừng gõ. Đừng lại gần nó.
Nhưng âm
thanh vẫn tiếp tục, dai dẳng và khó chịu. Nó không chỉ là tiếng cào nữa, mà có
tiếng gõ nhẹ, như ai đó đang gõ vào gỗ. Một tiếng gõ mềm mại, có nhịp điệu.
Chân tôi cảm
giác như dính chặt xuống mặt đất. Tôi không thể di chuyển, không thể nhìn ra chỗ
khác ngoài cái cửa. Tiếng gõ ngày càng to lên, trở nên khẩn thiết hơn, và hơi
thở tôi mắc lại trong cổ họng.
Tôi không
nên lại gần nó.
Nhưng có gì
đó ở đó. Có cái gì đó phía sau cái cửa đó, và từng giây trôi qua như kéo tôi về
phía nó.
Đột nhiên,
tiếng gõ dừng lại. Sự im lặng treo lơ lửng trong không khí, dày đặc và ngột ngạt.
Tôi thở ra,
căng thẳng trong ngực phần nào đã giảm bớt. Nhưng rồi, cái cửa kêu cót két.
Không nhiều,
chỉ là một chút chuyển động nhẹ, như thể ai đó đã dựa vào nó từ phía bên kia.
Tay nắm không quay, cái cửa không mở. Nhưng đúng là nó đã di chuyển.
Một giọng
nói, nhẹ nhàng và trầm thấp, vang vọng qua cái cửa.
“Cho tao
ra…”
Tôi lùi lại,
tim đập thình thịch trong ngực. Giọng nói rất nhẹ, bị bóp nghẹt, nhưng không thể
nhầm lẫn. Ai đó, cái gì đó, đang ở sau cái cửa đó.
Cảnh báo của
Ray vọng trong đầu tôi: Cái cửa này luôn phải được đóng kín lại.
Tôi quay lại
phía trước cửa hàng, nhưng Ray, nếu đó thật sự là anh ta, vẫn chưa di chuyển.
Anh nhìn thẳng về phía trước, như thể không để ý đến tiếng động, không để ý tới
tôi.
Cái cửa lại
kêu cót két, và giọng nói trở nên to hơn.
“Làm ơn…
cho tôi ra…”
Chân tôi di
chuyển theo bản năng. Tôi lao về phía trước trạm, tâm trí gào thét bảo tôi
tránh xa cái cửa đó, càng xa càng tốt.
Tôi tiến đến
cửa chính, hít thở những làn không khí lạnh của đêm ngay khi bước ra ngoài. Những
ánh đèn trong bãi đậu xe nhấp nháy trên đầu tôi, nhưng lần này, tôi không định
để chúng không được kiểm tra. Tôi không thể chịu thêm một lần nào nữa, về việc
gần gũi với những cái bóng. Tôi không thể chịu thêm bất cứ điều gì nữa.
Tôi đi tới
giữ gần những ánh đèn, cơ thể run rẩy vì kiệt sức và sợ hãi, tâm trí xoay vòng
với hàng triệu câu hỏi. Ai, hoặc cái gì đang ở phía sau cái cửa đó? Điều gì đã
xảy ra với Ray, và cái thứ đứng sau quầy thực sự có phải là anh ta không? Và tại
sao cậu bé kia lại nhìn tôi như vậy, với đôi mắt lạnh lẽo và trống rỗng?
Bầu trời bắt
đầu sáng lên một chút. Bình minh không còn xa. Tôi chỉ cần vượt qua đêm nay mà
thôi.
Nhưng khi
tôi đứng đó, giữ mắt nhìn vào lối vào của trạm, một cái gì đó khác bắt đầu cảm
thấy không ổn.
Những ánh
đèn huỳnh quang bên trong cửa hàng nhấp nháy, chỉ trong một giây, nhưng đủ lâu
để tôi thấy. Ray không còn ngồi sau quầy nữa. Chiếc ghế trống rỗng.
Mồ hôi lạnh
toát ra trên trán tôi khi tôi quét mắt qua bãi đậu xe. Không có dấu hiệu của
anh ấy, không có dấu hiệu của ai cả. Tôi quay lại phía cửa hàng, cố gắng hiểu mọi
thứ.
Và rồi cái
cửa kêu cót két mở ra sau lưng tôi.
Chậm rãi, cẩn
thận, tôi khẽ quay người lại.
Ray, hoặc
cái thứ nhìn giống anh ta, đứng ở cửa, nhìn tôi với vẻ mặt trống rỗng. Đôi mắt
anh lờ đờ, xa xăm, làn da nhợt nhạt. Anh không di chuyển, không nói gì.
Tôi đứng
yên như trời trồng, nhớ lại quy tắc cuối cùng mà anh ta đã đưa cho tôi. Đừng
nói chuyện với nó. Đừng thừa nhận nó.
Miệng tôi
khô lại. Đây không phải là Ray. Không thể nào. Nhưng nếu không phải, thì nó
đang làm gì ở đó? Và tại sao nó lại quay lại?
Nó tiến một
bước về phía tôi, và tôi lùi lại, giữ mắt nhìn vào hình dáng đó.
Đó không phải
là anh ta. Không thể nào là anh ta.
Những tia
sáng đầu tiên của mặt trời cuối cùng cũng ló rạng trên đường chân trời, ánh
sáng nhạt tràn vào bãi đậu xe. Tôi giữ khoảng cách, tiến về phía xe của mình, từ
chối nhìn ra khỏi hình dáng đang đứng ở lối vào trạm xăng.
Màn đêm đã
trôi qua, và tôi đã vượt qua được.
Nhưng khi
tôi lái xe đi, bỏ lại trạm xăng phía sau, cảm giác khó chịu vẫn còn đeo bám
tôi. Tôi không tài nào gạt bỏ được suy nghĩ: nếu cái thứ đó không phải là Ray,
thì sao nó lại nói cho tôi những quy tắc?
Và quan trọng
hơn, nó còn giấu tôi điều gì nữa?
Đó là đêm
cuối cùng tôi ở trạm xăng.
Và tôi
không có kế hoạch quay lại một lần nào nữa.
Đăng nhận xét