(r/nosleep) Tôi Đã Phát Hiện Ra Một Bí Ẩn Kinh Dị Về Lucid Dream


Tôi là một nhà khoa học chuyên nghiên cứu về giấc ngủ và giấc mơ. Tôi đã có một phát hiện khủng khiếp về Lucid Dream.


Tôi rất tiếc nếu như có bất cứ ngôn ngữ nào trong bài viết này, khiến bạn khó hiểu. Trong năm ngày qua, tôi đã không ngủ quá đầy đủ, và với tư cách là một nhà khoa học về giấc ngủ, tôi có thể nói với bạn rằng chuyện không ngủ đủ, sẽ làm hỏng sự rõ ràng trong suy nghĩ, tốc độ phản ứng, sự ổn định cảm xúc, sự ổn định tâm lý, khả năng xử lý trí tuệ và ngay cả chất lượng tiêu hóa cũng như sức mạnh của hệ miễn dịch. Tôi biết rõ việc không đủ giấc ngủ có thể hủy hoại như thế nào.


Nhưng tôi vẫn quá sợ hãi, để ngủ.


Tôi làm việc tại một phòng thí nghiệm giấc ngủ liên kết với một trường đại học có tiếng tăm, nhưng cũng không quá nổi bật, sống nhờ vào một khoản tài trợ hậu hĩnh từ phụ huynh, sau vụ tự sát của một sinh viên bị mất ngủ, đã có một bộ phận nghiên cứu khoa học giấc ngủ được tài trợ rất tốt. Chúng tôi thu hút các nhà nghiên cứu hàng đầu trong lĩnh vực này, bất chấp nhiều nhược điểm của trường đại học. Tôi đã chuyển đến đây vào đầu năm học mới, và chúng tôi đã tiến hành một loạt các thí nghiệm xoay quanh Lucid Dream.


Đã nghe tới thời điểm này rồi, thì đối với những người không phải là chuyên gia trong lĩnh vực này, tôi có lẽ nên giải thích cho bạn về ‘Lucid Dream’ một chút.


Giấc ngủ của bạn được chia thành hai loại khác nhau - giấc ngủ sâu và giấc ngủ mơ (được gọi là giấc ngủ REM, tức là Giấc ngủ chuyển động mắt nhanh, bởi vì, ừ, đó là những gì đôi mắt của bạn đang làm khi bạn ngủ). Trong giấc ngủ sâu, sóng não của bạn chậm, đều đặn và thư giãn. Trong giấc ngủ REM/giấc mơ, sóng não của bạn gần như giống hệt với sóng não khi bạn tỉnh táo.


Phần lớn mọi người không nhận ra rằng họ đang mơ cho đến khi thức dậy. Dù giấc mơ đó có kỳ lạ, đáng sợ hay vĩ đại đến đâu, chúng vẫn cảm thấy thật cho đến khi hóa ra là không phải. Nhưng một tỷ lệ nhỏ người có nhận thức rằng họ đang mơ và thậm chí có thể sử dụng kiến thức này để kiểm soát những gì xảy ra trong giấc mơ. Những người này được gọi là những người mơ tỉnh.


Chúng tôi đã thiết lập một thí nghiệm trong phòng thí nghiệm của mình, sử dụng bảy sinh viên tự kê khai là những người có thể mơ tỉnh trong cộng đồng sinh viên. Trong số bảy người, bốn người trong số họ hóa ra đã phóng đại khả năng mơ tỉnh mà thực sự không tồn tại của mình (chúng tôi có cách để kiểm tra điều này...). Ba người còn lại không cung cấp một nhóm đối chứng đủ lớn, để có được kết quả đáng tin cậy, nhưng họ đã chứng minh được mình là những người mơ tỉnh thật sự, nên chúng tôi nghĩ rằng sẽ tiến hành thí nghiệm này dưới dạng 'sớm' để khắc phục những vấn đề nhỏ và sau đó sẽ mở rộng hơn vào năm sau, khi kinh phí của chúng tôi được gia hạn.


Mục tiêu của chúng tôi là gì? Để xem liệu chúng tôi có thể tái hiện cùng một câu chuyện trong mỗi giấc mơ, lặp đi lặp lại, và từ đó phân lập các phần của não bộ nói những điều như, ví dụ, 'mở một cánh cửa', 'nói chuyện với một người', 'ăn một miếng bánh'. Cuối cùng - có thể là nhiều thập kỷ sau - chúng tôi sẽ biết cách đọc giấc mơ, và thậm chí là tạo ra chúng.


Ở giai đoạn này, câu chuyện của chúng tôi rất đơn giản. Nó như thế này.


Ngay khi bạn nhận thức rằng bạn đang mơ, bạn cần di chuyển đến một căn phòng do chính bạn tạo ra. Nếu bạn đang ở trong một căn phòng, hãy mở một cánh cửa và bước vào căn phòng đó. Nếu bạn đang ở ngoài trời, hãy tạo ra một tòa nhà và bước vào trong.


Trong căn phòng sẽ có một bàn được bày sẵn với trà với hai ghế.


Hãy ngồi xuống một trong những chiếc ghế. Rót cho mình một tách trà, uống trà.


Rót một tách trà cho không gian trống xung quanh bạn, đừng uống tách trà này.


Gửi tín hiệu cho các nhà khoa học đang điều hành thí nghiệm rằng bạn đã hoàn thành tất cả các bước trên, bằng một tín hiệu đã được sắp xếp trước (một lần nữa, chúng tôi có cách để theo dõi điều này) và tiếp tục giấc mơ của bạn theo cách bạn muốn.


Vào đêm đầu tiên, mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ. Bệnh nhân A [nam giới gốc Nam Á, 20 tuổi, sức khỏe tốt] đã hoàn thành các bước cần thiết và dường như đã bay ra ngoài sau đó. Bệnh nhân B [nữ giới da trắng, 25 tuổi, sức khỏe tốt] dường như đã bắt đầu giấc mơ bằng việc quan hệ tình dục với Rita Hayworth, phải xin lỗi và giải thích rằng cô ấy đến muộn 'vì một cuộc họp' trước khi tạo ra chiếc cửa và căn phòng, chúng ta sẽ tiếp tục quay lại với cô ấy sau đó. Bệnh nhân C [nữ giới da màu hỗn hợp, 20 tuổi, sức khỏe tốt] cũng đã hoàn thành các bước cần thiết và sau đó, vì sự tò mò, đã để giấc mơ kiểm soát để xem nó sẽ dẫn dắt cô đến đâu.


Đêm thứ hai cũng diễn ra suôn sẻ (đáng chú ý, Bệnh nhân B lại bắt đầu bằng việc mơ về việc quan hệ tình dục với Marilyn Monroe, tôi hy vọng việc tiết lộ cô ấy là một sinh viên sau đại học trong khoa Điện ảnh và Truyền thông, sẽ không vi phạm tính bảo mật của bệnh nhân...)


Mãi đến đêm thứ ba, chúng tôi mới bắt đầu gặp rắc rối.


Tất cả các bệnh nhân của chúng tôi đều ngủ trong một khu ký túc xá dài và rộng, với mỗi giường được ngăn cách với nhau bằng một bộ panel di động, vì vậy họ có 'khoang' riêng của mình. (Chúng tôi hy vọng sẽ xây dựng một loạt các phòng đơn nhỏ khi kinh phí được gia hạn.) Họ được kết nối với các điện cực theo dõi chức năng cơ thể và sóng não, và được quay bằng một camera hồng ngoại giấu kín, vì vậy chúng tôi có thể quan sát họ từ phòng điều khiển mà không cần làm phiền họ. Bệnh nhân C, người có một lucid dream 'hiệu quả' nhất của chúng tôi (cô ấy đạt trang thái ngủ REM với lượng giấc ngủ sâu trước đó tương đối ít), đã tỉnh dậy giữa một chu kỳ REM. 'Tỉnh dậy' là một thuật ngữ khá nhẹ nhàng cho những gì đã xảy ra. Toàn bộ thân trên của cô ấy đột nhiên bật dậy khỏi giường, như thể cô ấy bị ai đâm vào lưng, và cô ấy đã tự kéo mình lại với một tiếng thét nghẹt thở. Sau đó, cô ngồi dậy trên giường và bắt đầu nức nở.


Tối hôm đó, tôi đang điều hành phòng thí nghiệm và chạy vội xuống chỗ cô ấy trong 'hòm ngủ'. Tôi rất lo lắng cho sức khỏe của cô ấy, đúng, nhưng tôi cũng không muốn cô ấy đánh thức hai bệnh nhân còn lại. Tôi giúp cô ấy ra khỏi giường (cô ấy bắt đầu khóc thầm; tôi không hoàn toàn vô cảm nên đã khoác hoodie của mình lên cô ấy) và dẫn cô ấy lên phòng điều khiển.


"Hắn ta cứ mãi không chịu rời đi," cô ấy cứ rên rỉ.


"Không sao đâu, không sao đâu," tôi lẩm bẩm đáp lại.


Khi tôi đưa cô ấy lên phòng điều khiển, tôi đã cử một trong những nghiên cứu sinh đi lấy một cốc trà (không có caffein) và hỏi cô ấy đã xảy ra chuyện gì.


Bệnh nhân C run rẩy rất mạnh mẽ. "Trong- trong phòng. Phòng trà. Có một người đàn ông."


"Anh ta đang làm gì tại đó?"


"Anh ta- đang ngồi đó. Trong một không gian khác."


 

Tôi không phải là người mơ giấc mơ đó của cô ấy, nên tôi cảm thấy không rõ ràng. Nếu tôi mơ thấy một người đàn ông ngồi ở bàn, tôi sẽ cảm ơn bất kỳ vị thần nào đang lắng nghe, vì đã không gửi cho tôi giấc mơ lo âu, nơi mà tôi về nhà và thấy người yêu cũ của mình đã ăn một phần con mèo của tôi. Vì vậy, tôi nói, "Tôi đoán bất cứ điều gì cũng có thể mang vẻ ngoài đe dọa, khi bạn đang trong một cơn ác mộng."


Bệnh nhân C, mặc dù mặt đầy nước mắt, đã nhìn lên tôi với sự sắc bén đáng kinh ngạc. "Tôi không có những cơn ác mộng nào cả," cô ấy nói, chậm rãi và có chủ ý. "Tôi có thể hoàn toàn kiểm soát giấc mơ của mình, đó là lý do tại sao anh chọn tôi làm nghiên cứu sinh đúng không, nhưng hắn ta cứ mãi không chịu rời đi."


Cô ấy dừng nói, nhắm mắt lại, nuốt nước bọt, rồi nói, nhỏ hơn nhiều, "Và hắn cứ nhìn tôi. Và đôi mắt của tên đó nữa, chúng thật... Anh ta cứ nhìn tôi như vậy, và tôi cảm giác như anh ta muốn tôi chết ấy."


Vào lúc này, các màn hình theo dõi của Bệnh nhân A bắt đầu nhấp nháy. Bệnh nhân A đang co giật trên giường.


Tôi đã chạy ngay xuống ký túc xá, va vào nghiên cứu sinh đang đi lấy trà trên đường. Khi tôi đến được với Bệnh nhân A, tiếng hét của anh ấy đã đánh thức Bệnh nhân B, người đang mở tấm cửa của buồng ngủ ra, ngái ngủ hỏi chuyện gì đang xảy ra. Tôi kéo các tấm cửa về đúng rãnh, nắm lấy tay Bệnh nhân A và lắc mạnh anh ấy. Tôi không nên làm vậy, đó là hành động không chuyên nghiệp, nhưng lúc đó tôi đang cảm thấy rất bất an.


Bệnh nhân A, khi anh ấy dần tỉnh lại trong cơn hoảng loạn, đã hét lên, "Mày không ở đó! Mày không ở đó! Mày không thể làm hại tao! Mày không thể làm hại tao! Mày không có ở đó! Mày không thể làm hại tao!" Anh ấy hét lên như một người đang chịu đựng cơn đau đớn tột cùng vậy.


Bệnh nhân A đã có cùng một giấc mơ như bệnh nhân C. Chỉ khác là, sau khi người đàn ông không rõ danh tính từ chối rời đi, bệnh nhân A đã rót cho anh ta một tách trà và bắt đầu kể vài câu đùa. (“Thỉnh thoảng nó xảy ra với tôi,” A đã giải thích. “Tôi không phải lúc nào cũng kiểm soát giấc mơ một cách hoàn hảo được, nhưng tôi biết mình đang mơ, nên tôi không bị quá căng thẳng về chuyện đó. Vì vậy, tôi chỉ nghĩ mình sẽ trêu đùa nó một lát và kể cho anh nghe quá trình sau.”) Anh ấy nói rằng khuôn mặt của người đàn ông đã biến thành một biểu cảm đầy thù hận độc ác, và A bắt đầu cảm thấy không thoải mái - không phải sợ hãi, mà là cảm giác khó chịu thực sự, như thể anh ấy đã chạy cả quãng đường marathon và đang vật lộn để thở. Rõ ràng là anh ấy đã nói một câu đùa khác với người đàn ông về việc mở cửa sổ (“Tôi sẽ tạo ra một cái cửa sổ, anh trai cứ yên tâm, đây là giấc mơ của tôi.”) và cảm giác khó chịu nhẹ đó bỗng trở nên đau đớn. Khi A bắt đầu vật lộn để thở, người đàn ông, với khuôn mặt vẫn nhăn nhó vì cơn thịnh nộ, đã bắt đầu chảy máu.


(Đã bắt đầu chảy máu? Tôi lặp lại. “Ừ, anh ta bắt đầu chảy máu.” Từ đâu? “Chảy máu ở khắp mọi nơi.”)


A đã chứng kiến cuộc tắm máu mà không có vết thương này và bắt đầu ngạt thở khi tôi lắc anh ấy dậy.


B không thấy điều gì như vậy. (“nghiên cứu sinh này tên Lauren Bacall,” cô ấy lầm bầm xin lỗi khi bị hỏi.) Nhưng A và C đã mô tả về người đàn ông kia, và chúng hoàn toàn khớp nhau. Khoảng 21 tuổi. Má bị mụn đỏ. (Theo A thì, ‘đỏ thẫm’, theo C nói thì, ‘đỏ lốm đốm, nhìn rất tệ’ giống như A nói.) Tóc bết dính, nhờn. Mắt đỏ ngầu. Bóng tối sâu thẳm dưới hốc mắt. Một chiếc răng cửa bị lệch. Bụng phệ lộ ra dưới chiếc áo phông bẩn. Khuôn mặt mệt mỏi và đầy thù hận.


Tôi xin lỗi phải nói rằng phản ứng chính của phòng thí nghiệm là sự phấn khích rộn ràng. Có vẻ như chúng tôi đã tạo ra một hình ảnh chung, có lẽ được khai thác từ những sâu thẳm nguyên thủy của tiềm thức con người, bằng cách sử dụng câu chuyện giấc mơ của chúng tôi. Người quản lý phòng thí nghiệm, quản lý trực tiếp của tôi, đã khăng khăng yêu cầu chúng tôi thực hiện thí nghiệm trong đêm thứ tư. Các bệnh nhân A, B và C đều lo lắng, nhưng mọi thứ trông có vẻ tốt hơn khi bọn họ tỉnh dậy dưới ánh sáng ban ngày, phải không?


Vậy là đêm thứ tư bắt đầu.


Tôi không có ở đó.


Bạn biết đấy, các nhà khoa học về giấc ngủ biết rất nhiều về giấc ngủ. Và vì vậy, việc tước đoạt giấc ngủ theo đúng nhịp sinh học của các nhà khoa học làm việc trong phòng thí nghiệm trong hơn ba đêm, được coi là một hành động không đạo đức. (Tôi đã viết luận văn của mình về những nguy hiểm sức khỏe của công việc ca đêm; bố tôi là một công nhân ca đêm và đã qua đời khi mới ngoài năm mươi, quá trẻ.) Vì vậy, tôi đã về nhà với con mèo và căn hộ rộng lớn của mình, nơi tôi có thể chi trả vì lượng tiền tài trợ cho bộ phận này rất lớn, trả lương khá tốt. Tốt, thậm chí. Lương tốt hơn trong học viện Anh nữa cơ! Tôi hy vọng điều này có thể giải thích cho bạn lý do tại sao, khi tôi phát hiện ra những gì tôi đã làm, khi những sự việc kỳ lạ đã xảy ra với tôi, nhưng tôi vẫn không bỏ việc ngay lập tức.


Tôi đã đi ngủ. Tôi đã mơ. Tôi đã mơ về việc mua sơn màu cầu vồng tại một cửa hàng vật liệu xây dựng. Đó là sản phẩm mới nhất xuất hiện trên Instagram. Tôi ghét nó, nhưng người yêu cũ của tôi - người mà vì lý do nào đó, không còn là người yêu cũ của tôi - đã khăng khăng rằng chúng tôi phải sơn căn hộ của tôi bằng cái màu này.


Trong giấc mơ của tôi, tôi lang thang đi đến một nhân viên cửa hàng với bức ảnh IG trên điện thoại. "Này, xin lỗi," tôi lầm bầm. "Nhưng tôi đang cố tìm cái sơn màu như cầu vồng. Ưu tiên màu pastel nhé."


Nhân viên đó quay lại và nhìn tôi, với biểu cảm đầy thù hận sâu sắc.


Làn da tái nhợt, với những vết mụn vòng đỏ nở rộ. Đôi mắt thâm quầng, vô hồn. Một cái nhìn gườm gườm với một chiếc răng cửa bị lệch.


Tôi không nói gì cả, quay lưng và chạy ngay lập tức.


Bạn biết điều đó có nghĩa là gì trong giấc mơ. Tôi quay lại và bắt đầu di chuyển thật chậm chạp, như thể đang tiến qua một thứ gì đó dính dớp dưới chân. Phía sau tôi, một âm thanh giống như tiếng cười ngắn, gầm gừ, không có chút hài hước nào và đầy khinh bỉ khiến da tôi nổi đầy mụn dưới sức ép đó.


Người đàn ông đi vòng quanh tôi và đứng trước mặt tôi. Đó là điều tôi sẽ luôn nhớ. Tất cả mọi thứ khác đều tuân theo logic trong giấc mơ của tôi: ánh sáng huỳnh quang siêu mềm kỳ lạ đến từ đâu không biết, sự mờ mịt của kệ hàng, sự chậm chạp dính dớp của các chi. Nhưng người đàn ông trong giấc mơ của tôi lại di chuyển với sự nhanh nhẹn đơn giản như một người thật sự sồng sờ sờ ra.


Máu đang sủi bọt từ mí mắt dưới của anh ta. Có máu từ tai chảy ra, máu nhỏ giọt từ ngón tay do một nguồn nào đó dưới tay áo. Tôi vẫn cố gắng khi chân tôi cảm giác như đang bị dính tại chỗ, giờ đây nó đang đưa tôi về phía anh ta. Tôi cảm thấy một cơn đau kinh khủng ở cổ họng, quá mạnh để có thể là giấc mơ. Nó cảm giác như tôi đang bị siết cổ vậy.


Tôi bắt đầu mất ý thức. Trong giấc mơ, tôi bắt đầu chết dần.


Tôi tỉnh dậy một cách đột ngột, với một tiếng gào, vì con mèo của tôi đã cắn vào mặt tôi. Nó nhảy khỏi người tôi ngay khi tôi mở mắt, và ngồi trên sàn bên cạnh giường, mông nâng lên, lông phát sáng rực rỡ, phát ra tiếng gầm gừ khẽ.


Tôi chạm vào má mình, mèo của tôi đã cắn tôi, nơi mà vẫn đang chảy máu.


Con mèo của tôi rất hiền. Nó không chỉ chưa bao giờ cắn hay cào tôi, mà còn chưa bao giờ cắn hay cào ai, ngay cả người yêu cũ của tôi, người đã ghét nó và thường xuyên đẩy nó ra khỏi ghế và mặt bàn, với lực mạnh hơn mức cần thiết. Nhưng nó đã cắn để đánh thức tôi. Giống như nó biết có điều gì đó không ổn.


Tôi loạng choạng vào nhà vệ sinh để cố gắng dọn dẹp đống lộn xộn kia. Nó rất đau (nhưng không gần bằng cảm giác bị siết cổ bởi một lực vô hình, tôi đã không cố không nghĩ về nó) và có thể sẽ bị nhiễm trùng nếu tôi không rửa sạch. Tôi rất sốc, nên khi đã dán băng cá nhân lên vết thương, tôi vào bếp và pha cho mình một tách trà (không có caffeine). Tôi quay lại phòng ngủ và cố gắng để trấn an con mèo đang hoảng sợ của mình. Nên phải một lúc sau tôi mới nghĩ đến việc kiểm tra điện thoại.


5.16 sáng. Một tin nhắn, từ phòng thí nghiệm giấc ngủ.


Bệnh nhân A đã chết.


Chúng tôi đã quyết định ngừng thí nghiệm sau đó.


Bệnh nhân A, được ghi nhận là 'có sức khỏe tuyệt vời', là đội trưởng đội điền kinh của trường đại học, một chàng trai trẻ trung, đầy sức sống và sống lành mạnh, đã chết vì cơn đau tim trong giấc ngủ.


Theo lệnh từ người quản lý của tôi, tôi đã phỏng vấn cả B và C về những gì đã xảy ra trong giấc mơ của họ (cảnh sát đã lo liệu các báo cáo về cuộc sống thực của họ). Giấc mơ của B thật tàn nhẫn. Cô ấy đang nhắm đến việc sẽ quan hệ với Ava Gardner. Nhưng cô ấy không gặp được, và người mà cô ấy gặp - là một người đàn ông với chiếc răng cửa lệch và đôi mắt mệt mỏi - không dừng lặp đi lặp lại. Tôi không muốn hỏi thêm gì nữa. Tôi biết đó không phải chỉ là một cơn ác mộng. Tôi biết cảm giác khi gặp hắn thực sự thế nào.


C không bước vào căn phòng. C thường bắt đầu giấc mơ của mình ở ngoài trời, và cần phải tạo ra một tòa nhà với một cánh cửa để vào. Cô ấy không tạo ra một cái, nhưng đã có sẵn một tòa nhà ở đó khi cô ấy vừa bắt đầu giấc mơ, và cô ấy đã đi xa khỏi nó. Khi đi, các tòa nhà khác bắt đầu mọc lên, chen chúc quanh cô. Bắt đầu như một khung cảnh đồng quê ("nhiều không gian xanh, đẹp và rộng") nhanh chóng biến thành một thành phố im lặng, trống trải. Cô ấy đã từ chối bước vào bất kỳ cánh cửa nào.


Khi bước đi, cô ấy nói cô có thể cảm nhận những gương mặt - hoặc nên nói là, cùng một gương mặt - đang nhìn qua những ô cửa sổ về phía cô, bị kẹt trong biểu cảm thù hận. Cô ấy không bao giờ dám nhìn trực diện chúng. Cô ấy cứ tiếp tục đi, ngay cả khi các con đường trở nên hẹp lại và các tòa nhà trở nên xuống cấp hơn. Cô bước đi cho đến khi nhận ra con đường kết thúc tại một con hẻm, có một tòa nhà nhỏ ở cuối, với một cánh cửa mở hé. Cô quay người lại và cố gắng rời đi khỏi đó, nhưng không quan trọng là cô quay về hướng nào, cô cũng đều thấy mình ở cuối một con hẻm, và cách duy nhất để đi tiếp là qua cánh cửa đó.


May mắn thay - một câu nói kỳ lạ mà tôi sử dụng trong hoàn cảnh này - là sự bùng nổ xung quanh cái chết đột ngột của A đã đánh thức cô ấy.


Tôi đã gửi báo cáo của mình cho người quản lý qua email và ngay lập tức anh ấy đã trả lời, yêu cầu gặp tôi. Anh ấy đang trong văn phòng, điền vào giấy tờ. Tôi đã nghĩ đó là giấy tờ bảo hiểm, sau cái chết của một bệnh nhân trong phòng thí nghiệm, nhưng không phải. Đó là giấy tờ xin tài trợ. Tôi rất xin lỗi phải nói là tôi đã đọc nó ngược lại.


Tôi cảm thấy hoang mang, đau đớn và mệt mỏi. Tôi đã quát anh ấy. "Anh không thể nghiêm túc nghĩ đến việc xin tài trợ thêm một năm nữa sao? Sau chuyện này?"


Anh ta thở dài sâu.


"Một người đã chết rồi!"


"Và nếu không có tài trợ này," anh ấy đáp, "bộ phận này cũng sẽ chết. Công việc của tôi. Công việc của anh và các nghiên cứu sinh nữa. Các giáo sư trẻ. Các trợ giảng. Các sinh viên. Tất cả đều xong rồi. Trường đại học không có ngân sách cho chúng ta, vì họ đang mong đợi chúng ta xin thêm quỹ."


 "Họ không có ngân sách cho chúng ta sao?" Tôi thốt lên. "Tại sao họ lại không có ngân sách cho chúng ta? Chúng ta là một phần của trường đại học mà!"


Anh ấy nhìn tôi một cách chậm rãi. "Ở đây hơi khác một chút so với những gì anh từng biết," anh ấy nói, khá lạnh lùng, và tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng. Tôi không muốn khoe khoang, nhưng tôi đã lấy được bằng đại học và sau đại học từ một số trường đại học khá danh tiếng, mà đúng là họ có rất nhiều tiền. Tôi không mong đợi sẽ có một công việc ở một nơi hẻo lánh, những quỹ tài trợ đã làm cho bộ phận này trở nên giàu có, và điều đó thu hút những nhà nghiên cứu giỏi nhất, và, ừm, tôi vừa trải qua một cuộc chia tay, và giờ tôi ở đây. Tôi biết biệt danh của mình trong bộ phận là The Toff. Tôi thích cái này hơn cái trước là Posh Cunt.


Vì vậy, tôi cảm thấy hơi bối rối để nói gì đó, và lại nhìn xuống giấy tờ.


Một trong những tờ giấy có tiêu đề là Quỹ John Riney, và có một bức ảnh nhỏ của người mà tôi đoán là John Riney. Chắc hẳn đó là một bức ảnh chính thức chụp cho thẻ sinh viên đại học - anh ấy đang cười tươi, nền xanh của nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, mặc một chiếc áo len xanh đơn giản.

Ngay cả khi đọc ngược, tôi cũng thấy anh ấy có một chiếc răng cửa lệch. Trong gương mặt trẻ trung, hạnh phúc, cởi mở đó, nó trông khá duyên dáng.


Tôi cảm thấy một cơn buồn nôn dâng lên và phải bám vào mép bàn để giữ thăng bằng.


Người quản lý của tôi thấy tôi loạng choạng và theo dõi ánh nhìn của tôi. "À, đúng rồi. Quỹ tài trợ. Tội nghiệp John. Tôi mới là nghiên cứu sinh khi anh ấy chết. May mắn là không phải thí nghiệm mà tôi đang làm. Nó làm tôi nhớ đến tình huống này."


Tôi nuốt nước bọt, miệng tôi đột nhiên khô khốc. Tôi đang nhớ đến John Riney trong giấc mơ của mình, với đôi mắt mệt mỏi của một người mất ngủ. "Anh ấy đến đây để chữa chứng mất ngủ của mình sao?"


"Cái gì?" Người quản lý của tôi trông khá bất ngờ. "À, tôi nghĩ đây là về khoảng một thời gian dài trước đó... Không. John Riney là một chàng trai hoàn toàn khỏe mạnh. Anh ấy là một phần của một thí nghiệm sớm về giấc mơ sáng suốt, hồi chúng tôi đang cố gắng tìm cách đo lường giấc mơ tỉnh – anh cũng biết đấy, họ từng nghĩ cái thứ gọi là Lucid Dream là tự huyễn hoặc, giống như họ từng nghĩ về sự xuất tinh ở phụ nữ? Dù sao thì, quá trình này đã khiến anh ấy bị chứng mất ngủ nặng. Và anh cũng biết như tôi rằng việc thiếu ngủ có thể ảnh hưởng đến một người như thế nào. Đây là điều mà chúng tôi chưa bao giờ thấy. Anh ấy có thể đã không ngủ trong nhiều tuần liền. Thật khủng khiếp. Cuối cùng, anh ấy đã tự sát."


"Tự sát," tôi lặp lại một cách yếu ớt.


"Đúng vậy," người quản lý của tôi nói một cách nghiêm túc. "Thật là một điều đáng tiếc. Chính bố mẹ của anh ấy đã thành lập quỹ này, quỹ này cung cấp cho chúng ta tài trợ. Nó cũng rất tốt, theo một cách nào đó. Thực ra, nếu anh nghĩ theo một hướng tích cực, thì Riney sẽ sống mãi trong những giấc mơ của chúng ta."


Tôi rời văn phòng mà không nói gì. Chúng tôi đã nghỉ lễ Giáng sinh. Tôi đã không ngủ đúng năm ngày, vì tôi không muốn ngủ đủ sâu để vào giấc REM - giấc mơ luôn đến sau giấc ngủ sâu, và lượng giấc REM lớn nhất đến trong hai giờ cuối của một đêm. Tôi có thể cảm thấy mí mắt mình nặng trĩu ngay cả khi tôi đang gõ những dòng này. Tôi không thể ngủ. Tôi không thể ngủ. Tôi không thể ngủ. Tôi không được phép ngủ. 


Ôi Chúa ơi, tôi cần ngủ. Làm ơn hãy giúp tôi.



Đăng nhận xét

Post a Comment (0)

Mới hơn Cũ hơn