3 Câu Truyện Kinh Dị Có Thật Trên Reddit


Bạn cùng phòng của tôi đã sử dòng vòi sen trong phòng tắm hơn bốn tiếng đồng hồ.


Tôi về nhà khoảng 11 giờ tối. Đêm muộn ở văn phòng đã biến thành một đêm muộn hơn ở quán bar. Đến giờ này thì tôi đã uống khoảng bốn ly và cảm thấy mệt, chỉ còn cách ngã xuống ngủ khi tôi loạng choạng qua cửa. Tôi nằm dài trên ghế sofa và với tay lấy túi cần sa, châm lửa và bật YouTube trên laptop.


Tôi đang thưởng thức video về một tour du thuyền sang trọng, gần như sắp ngủ gục khi bỗng nghe thấy cửa trước mở. Tôi ngồi dậy và quay đầu một chút, vừa đủ để nhìn thấy bạn cùng phòng bước vào. Anh ấy treo áo khoác vào tủ áo, không nói lời nào và đi chậm chạp về phòng. Điều này cũng bình thường thôi. Tôi đã sống với anh ấy khoảng ba tháng, đủ lâu để nhận ra hầu hết thói quen của anh ấy.


Chàng trai này thật sự không nói nhiều trừ khi được ai đó nói đến, mà điều đó cũng không phải vấn đề với tôi. Anh ấy cũng thường giữ mọi thứ sạch sẽ ở phía của mình, không gây ra nhiều rắc rối. Tôi thật sự không có gì để phàn nàn về anh ta cả.


Vì vậy, tôi quay lại xem YouTube và khoảng năm phút sau tôi nghe thấy nước trong phòng anh ấy bắt đầu chảy. Một lần nữa, không có gì lạ. Lúc này, tôi đang xem những đoạn highlight quyền anh không xài găng tay, với đôi mắt nửa mở nửa nhắm, có thể chỉ một hay hai phút nữa thôi, tôi sẽ ngủ gục luôn đấy.


Tôi vẫn nhớ là mình đã tỉnh dậy trong bóng tối, đầu đau nhức, cổ họng khô như chứa toàn cát. Tôi ngồi dậy từ từ, chờ cho cơn buồn ngủ lắng xuống một cách có thể chịu đựng được. Khi cảm thấy tỉnh táo hơn, tôi lấy điện thoại ra, kiểm tra giờ. Khoảng 3:30 sáng theo những gì tôi nhớ.


Tôi đói cào ruột nên đứng dậy, bắt đầu đi về phía tủ lạnh. Rồi tôi nhận ra. Một âm thanh nhỏ nhưng không ngừng vang lên ở phía xa. Tôi mất vài giây để thực sự nhận ra đó là gì.


Tiếng của vòi sen trong nhà tắm. Đột nhiên những sự kiện của tối qua bắt đầu tự phát lại trong đầu tôi. Uống ở quán bar, gọi xe về nhà, mở laptop, nằm như chết trên ghế sofa. Bạn cùng phòng của tôi cũng về nhà. Vòi sen trong phòng tắm bật lên.


Tôi đứng đó một lúc, cố gắng lý giải điều này. Có thể anh ấy đi ngủ và quên tắt nó? Tôi lắc đầu. Không thể nào như vậy được, tôi nghĩ.


Có thể anh ấy bị ngã?


Ý thức được những hệ quả của điều này, tôi vội vàng chạy về phía phòng của anh ấy nhưng thấy cửa phòng tắm bị khóa. Tôi bắt đầu gõ cửa.


“Ê, mày ổn chứ?”


Không có phản hồi. Tôi đã nghĩ đến việc đá cửa nhưng quyết định gọi 911 trước khi làm vậy. Tôi lấy điện thoại ra, chuẩn bị bấm số thì bỗng thấy có tin nhắn chưa đọc. Một tin từ bạn cùng phòng.


“Ê, tao không ngủ được nên đã qua nhà bạn gái. Không chắc khi nào sẽ về.”


Nó đã được gửi từ hai tiếng trước.


Tôi nhìn vào cửa phòng tắm, rồi lại nhìn xuống điện thoại. Mọi thứ đều cảm giác rất sai sai.


Đầu tiên, bạn cùng phòng của tôi hiếm khi nhắn tin cho tôi, và chắc chắn không bao giờ nói với tôi là anh ấy ra ngoài. Thứ hai, tôi biết chắc rằng anh ấy độc thân và vẫn như vậy từ lâu rồi. Và thứ ba, thằng quái quỷ nào đang sử dụng vòi sen trong nhà tắm vậy?


Tôi cố gọi cho anh ấy. Không có phản hồi. Nhắn vài tin nhưng không thấy trả lời. Tôi đi qua bàn làm việc của anh ấy và thấy chìa khóa cùng ví vẫn để bên cạnh laptop.


Đầu tôi bắt đầu quay cuồng và tôi quyết định rời khỏi đó, quay lại phòng khách và bật đèn lên. Tôi đi đi lại lại trong một vòng tròn, cố gắng theo sát mọi chuyện trong khi cũng cố gắng phớt lờ tiếng vòi sen, một âm thanh bình thường thôi, nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng được nó lại đáng sợ đến vậy trong bất kỳ hoàn cảnh nào.


Một lúc sau, tôi nghe thấy cái gì đó rung rung trên bàn bếp. Tôi tiến lại gần và thấy đó là một cái điện thoại. Điện thoại của bạn cùng phòng tôi.


Cơn hoảng loạn bắt đầu ập đến và ngay lập tức tôi nắm lấy chìa khóa và chạy ra khỏi căn hộ. Tôi đi xuống hành lang và xuống cầu thang đến sảnh nhưng ngay cả điều đó cũng không khiến tôi cảm thấy an toàn, vì vậy tôi quyết định đi qua McDonald’s bên kia đường.


Tôi ngồi đó một lúc, cân nhắc gọi cảnh sát nhưng vì lý do nào đó lại cảm thấy quá hồi hộp để làm vậy.


Hiện tại trong tiệm không có ai cả, nơi này lại bắt đầu cảm thấy ngột ngạt, và tôi quyết định rời đi, bước ra ngoài những con phố vắng vẻ.


Hầu như ngay lập tức, tôi có cảm giác như mình đang bị theo dõi, và tôi thấy ánh mắt mình hướng lên căn hộ. Chẳng mấy chốc tôi nhìn thấy ban công của mình và thấy có ai đó đứng ở đó. Một bóng đen đứng thẳng tắp, cứng ngắc đến mức gần như giống như một con búp bê. Nhưng không phải. Nếu tôi nhìn kỹ, tôi có thể thấy nó hơi nghiêng đi một chút.


Tôi đứng như trời trồng, tâm trí gần như không thể hiểu hoặc chấp nhận những gì mình đang thấy. Đó không phải là bạn cùng phòng của tôi. Nó cao quá. Thực tế, nó cao đến mức không phải là ai tôi biết, đầu nó gần như chạm vào trần ban công phía trên.


Dù tôi có cố gắng thế nào, tôi cũng không thể phân biệt được bất kỳ chi tiết nào của nó. Bóng tối và khoảng cách có thể đã đủ để giải thích điều đó. Nhưng có điều gì đó về nó khiến tôi đi đến một kết luận khác - rằng cái thứ này đơn giản là không có chi tiết nào mà có thể quan sát được, rằng yếu tố duy nhất trong cấu tạo của nó chỉ là bóng tối thuần khiết.


Tất nhiên, bản năng của tôi là phải chạy thật xa khỏi nó. Nhưng giọng nói trong đầu tôi nói rằng nếu tôi cố chạy, cái thứ này sẽ đuổi theo tôi.


Tôi quay lại McDonald’s, khóa mình trong phòng vệ sinh và cuối cùng cũng bấm 911. Tôi nói với nhân viên trực tổng đài rằng có ai đó đã đột nhập vào nhà tôi nhưng tôi đã thoát ra ngoài mà họ không phát hiện, còn họ thì vẫn ở trong đó. Đó là câu chuyện chính xác nhất về tình huống mà không khiến tôi có vẻ điên rồ.


Nhân viên trực tổng đài nói rằng họ sẽ cử người đến, bảo tôi cứ bình tĩnh chờ. Tôi rời khỏi phòng tắm, ngồi ở bàn gần cửa ra vào cho đến khi thấy ánh đèn đỏ và xanh cắt ngang qua bóng tối.


Tôi ra ngoài để gặp cảnh sát, nhìn lên ban công thấy trống rỗng, mặc dù cửa phòng khách vẫn để mở.


Họ hỏi tôi một loạt câu hỏi mà tôi thấy rất khó trả lời. Kẻ đột nhập có vũ khí không, tôi có biết đó là ai không, ý định của họ là gì. Tôi nói với họ tôi không biết gì cả, không thể đoán ra, nhưng họ cứ tiếp tục hỏi.


Chẳng mấy chốc tôi gần như đã hét lên với họ để bảo họ lên đó kiểm tra cho mình, và có lẽ sự sợ hãi trong giọng nói của tôi đã đủ để họ bắt đầu nghiêm túc với tình huống này. Họ bảo tôi đứng chờ ở cửa ra vào và tôi đứng đó nhìn họ vào trong tòa nhà.


Tôi đã đứng đó khá lâu, càng lúc càng lo lắng về việc họ sẽ nói gì khi quay xuống đây.


Vài phút sau, sự im lặng bị phá vỡ bởi một tiếng súng vang lên, âm thanh bị bóp méo. Tim tôi như rơi xuống bụng, và tôi vẫn đứng đó, không biết phải làm gì khác. Hai mươi phút nữa trôi qua trong im lặng và các sĩ quan vẫn chưa xuống. Chẳng mấy chốc tôi nghe thấy nhiều người hơn đang tiến lại gần từ xa.


Trước khi tôi kịp nhận ra, bốn xe cảnh sát nữa đã kéo đến quanh tôi và tình hình trở nên hỗn loạn, các sĩ quan la hét chồng chéo lên nhau và la cả vào radio, nhiều câu hỏi lại được ném về phía tôi, mà tôi không thể trả lời được.


Những cảnh tiếp theo chủ yếu là một mớ hỗn độn, nhưng tôi nhớ rằng tòa nhà đã được sơ tán, các cư dân hoảng loạn và bối rối khi được dẫn ra ngoài trong khi các sĩ quan trở nên ngày càng cuống cuồng.


Tôi nhớ đã nghe thấy nhiều tiếng súng vang lên, tiếng la hét, và những âm thanh khác mà khó có thể hiểu nổi.


Sau đó có vài khoảng trống trong trí nhớ của tôi, nhưng tôi nhớ mình bị đẩy vào phía sau một chiếc xe cảnh sát. Sau khi được chở đến đồn, tôi được dẫn vào một trong những phòng thẩm vấn, nơi tôi thấy hai người đàn ông ăn mặc lịch sự đang chờ tôi. Họ không giới thiệu bản thân và ngay lập tức bắt đầu hỏi một loạt câu hỏi, mỗi câu đều kỳ quặc hơn câu trước.


“Bạn cùng phòng của anh đang làm cho công ty nào? Công việc của anh ta là gì?”


“Có bao nhiêu người khác nhau đã vào căn hộ của anh, kể từ khi bạn cùng phòng của anh chuyển vào?”


“Anh có từng nghe thấy những tiếng nói bên trong căn hộ từ nửa đêm đến 3 giờ sáng không? Những tiếng nói lạ mà không thuộc về bạn cùng phòng của anh ấy?”


“Anh có từng thấy một vòng người đứng bên ngoài căn hộ từ nửa đêm đến 3 giờ sáng không? Những người đó có vẻ ngoài cực kỳ cao?”


Và một trong những câu hỏi khiến tôi thấy khó chịu nhất chính là:


“Anh có từng thấy ai đó đứng ở chân giường khi thức dậy vào khoảng thời gian từ nửa đêm đến 3 giờ sáng không, rồi họ biến mất ngay sau đó? Nếu có, anh có nhớ họ trông như thế nào không? Có đặc điểm gì nổi bật không?”


Khi họ tiếp tục hỏi tôi, đầu óc tôi bắt đầu nhớ lại một số chuyện lạ lùng đã xảy ra sau khi bạn cùng phòng chuyển vào, những chuyện mà tôi đã gạt đi như là sản phẩm của trí tưởng tượng, chỉ vì tôi không có lý do nào khác để giải thích chúng.


Tôi đã nghe thấy những tiếng nói, luôn từ căn phòng bên cạnh nơi bạn cùng phòng tôi ngủ. Tôi luôn cảm thấy rất mệt mỏi khi nghe thấy chúng, nhưng tôi nhớ là nó nghe giống như một người phụ nữ trẻ hoặc một người đàn ông có giọng cực kỳ trầm. Tôi không bao giờ nghe rõ được từ nào. Nó luôn có vẻ như là lời nói bâng quơ.


Và rồi có một lần tôi đi vào nhà vệ sinh giữa đêm. Vẫn còn buồn ngủ, tôi không thèm bật đèn khi bước vào. Nhưng khi mắt tôi bắt đầu thích ứng với bóng tối, tôi có thể thề rằng đã có ai đó đang ngồi trên bồn cầu. Ai đó rất cao.


Tất nhiên, khi tôi bật đèn lên, không có ai cả. Thời điểm đó rất dễ để nghĩ rằng đó là sản phẩm của sự buồn ngủ vào ban đêm và tôi chưa bao giờ thật sự nghĩ lại về nó kể từ đó.


Sau khi cố gắng cung cấp cho họ thông tin hữu ích, các người đàn ông trong bộ suit đã dành vài phút ghi chép trên điện thoại. Khi họ xong, họ nhanh chóng ngồi dậy, nói với tôi rằng họ sẽ “liên lạc” lại trước khi rời khỏi phòng.


Một viên cảnh sát vào vài phút sau và nói với tôi rằng vì tôi không thể quay lại căn hộ, họ sẽ sắp xếp cho tôi ở một khách sạn gần đó cho đến khi họ “có thể kiểm soát tình hình”, và tôi nên ngồi yên cho đến khi họ gọi cho tôi.


“Có chuyện gì xảy ra vậy?” tôi hỏi anh ta. “Các anh tìm thấy gì ở đó?”


Anh ta nhìn tôi rất lâu, không phải như đang suy nghĩ sâu sắc mà như thể anh ta có sự chán ghét sâu sắc với những gì sắp nói với tôi.


Cuối cùng, anh ta chỉ lắc đầu.


“Tôi không biết,” anh ta nói. “Ý tôi là, ngiêm túc đấy, tôi thật sự không biết.”


Tôi gật đầu, cố gắng mỉm cười dù tôi chắc là nó không thể hiện rõ ràng lắm.


Giờ thì đã là ngày hôm sau và tôi đang vẫn đang ở trong khách sạn. Dĩ nhiên la, tôi không thể ngủ. Không thể ăn uống gì. Viên cảnh sát vẫn chưa gọi cho tôi. Khi tôi cố tìm kiếm thông tin về việc sơ tán trên internet, tất cả những gì tôi tìm thấy đều là các bài báo nói rằng đó là do hỏa hoạn.


Một cái hỏa hoạn chó chết nào đó.


Tôi đã ngủ quên và khi vừa mới tỉnh dậy. Bây giờ là 1:00 sáng.


Và tôi nghe thấy tiếng vòi sen.


 

 

Con gái tôi đã liên tục vặn tay nắm cửa phòng tôi mỗi đêm, việc đó từ khá dễ thương, cho tới càng lúc càng cảm thấy đáng sợ.


Tôi nhớ lần đầu tiên nghe thấy âm thanh đó.


Cặc, cặch, cạch.


“Cục cưng ơi, tiếng gì vậy?” Tôi hỏi vợ tôi, là Carmen, sau khi tỉnh dậy giữa đêm vì một âm thanh lạ.


“Cái gì cơ?” Cô ấy đáp, trong trạng thái mơ màng, bực bội vì tôi đã đánh thức cô ấy muộn như vậy.


Nhưng âm thanh đã ngừng lại.


Tối hôm sau, tôi lại nghe thấy nó.


Cặc, cặch, cạch.


“Có thể đó là cái gì nhỉ?” Tôi tự hỏi, khi lại đánh thức vợ tôi.


Lần này, cô ấy cũng nghe thấy.


“Nghe như tiếng tay nắm cửa ấy.”


 

Nhưng khi chúng tôi đi đến đó, âm thanh đã ngừng.


May mắn cho tôi, hồi còn sống ở thành phố, tôi đã luôn có thói quen khóa cửa phòng ngủ, và thói quen đó tiếp tục cho đến khi chuyển vào căn hộ của vợ tôi, và thậm chí là ngôi nhà hiện tại của chúng tôi ở vùng ngoại ô.


Tối hôm sau, chúng tôi không nghe thấy âm thanh đó. Có lẽ cả hai chúng tôi đều ngủ quá say, hoặc có thể nó không xảy ra tối hôm đó, nhưng dù sao, chúng tôi nghĩ rằng sự việc lạ lùng kia đã đi qua.


Cho đến tối hôm sau, khi chúng tôi lại nghe thấy nó.


Cặc, cặch, cạch.


“Có phải cái mà em nghĩ không?” Carmen hỏi.


“Chắc chắn là vậy.” Tôi đáp, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng khi âm thanh lặp lại bắt đầu khiến tôi thực sự sợ hãi.


Lần này, tôi nhẹ nhàng đi đến cửa, cẩn thận không để ai đó đang vặn tay nắm biết, và mở cửa nhanh chóng, chỉ để thấy...


...Con gái tôi, tám tuổi, chỉ đứng đó, nhìn chằm chằm vào tôi.


“Christie?” Tôi hỏi.


“Vâng, thưa ba.” Cô ấy trả lời.


“Con đang làm gì vậy, con yêu? Con suýt làm ba chết khiếp đấy.”


“Con nhớ ba và mẹ.”


Nó dễ thương đến mức tôi gần như quên mất âm thanh đáng sợ của những đêm trước.


“Chỉ vậy thôi hả?”


Nhưng rồi con bé chỉ đơn giản quay mặt và bước đi. “Chúc ngủ ngon, thưa ba.”


Tôi trèo lại vào giường và thở phào nhẹ nhõm, mừng vì con gái tôi là nguồn gốc của âm thanh đó.


Nhưng ngày hôm sau, tôi bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn về nó. Về số lần nó đã xảy ra. Và việc sau khi nói nhớ chúng tôi, cô ấy lại đơn giản là quay đi.


Vì vậy, khi nó xảy ra lần nữa tối hôm sau, tôi không mở cửa. Thay vào đó, tôi chỉ nhẹ nhàng đi đến đó và lắng nghe.


Cặc, cặch, cạch.


Tôi nghe thấy con gái mình đang kéo tay nắm cửa, xoay và vặn nó, rõ ràng là đang cố gắng mở cửa... trong khi chúng tôi đang ngủ. Hoặc ít nhất cô ấy chắc đã nghĩ như vậy.


Đó là lúc mọi thứ bắt đầu thực sự khiến tôi sợ hãi. Nếu cô ấy đang cố mở cửa và vào phòng ngủ trong khi vợ tôi và tôi đang ngủ, thì cô ấy định làm gì?


Tôi trở nên ám ảnh với suy nghĩ đó. Đến mức không thể ngủ lại được tối hôm đó. Và nghĩ ra một kế hoạch để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.


Vì vậy, tối hôm sau, tôi đã làm điều mà bất kỳ bậc phụ huynh hợp lý nào cũng sẽ làm khi con mình có hành vi lạ lùng vặn tay nắm cửa phòng ngủ mỗi đêm, đó là để cửa không khóa.


Sau khi giả vờ ngủ, tôi nằm trên giường, chờ đợi, giết thời gian trên điện thoại di động để không ngủ quên.


Cho đến vài giờ sau, giữa đêm, tôi nghe thấy một âm thanh mới. Không phải tiếng tay nắm cửa xoay qua xoay lại. Không, lần này, tôi chỉ nghe thấy tiếng tay nắm cửa xoay, theo sau là tiếng cửa kêu xoạch khi mở ra.


Cặc, cặch, cạch, kẹt…


Tôi lập tức tắt điện thoại và nhắm mắt lại, chỉ đủ để tôi có thể nhìn qua kẽ mắt, và giả vờ là đang ngủ.


Những gì xảy ra tiếp theo vẫn ám ảnh tôi.


Nằm ở đó trong bóng tối, mắt tôi nheo lại, tôi thấy hình dáng mờ mờ của con gái mở cửa, đóng của lại phía sau lưng, và từ từ đi về phía giường của vợ tôi.


Chắc con bé nhớ mẹ, tôi nghĩ thầm, cho cô ấy ngủ chung với mẹ một chút vậy.


Cho đến khi tôi từ từ quay đầu, đủ chậm để con gái không nhận ra tôi đang nhìn, và thấy con gái tôi, tám tuổi, với tay ra sau lưng, và lấy ra từ bộ pijama của mình một con dao nhà bếp.


Cô ấy giơ nó lên trên đầu và vung xuống về phía vợ tôi, đang ngủ say.


Nhưng con bé chưa kịp làm như vậy, tôi với tay ra và nắm lấy lưỡi dao trong tay, thét lên một tiếng lớn.


“Aaaaaaarghh! Christie! Con đang làm cái quái gì vậy?”


Nhưng cô ấy không trả lời. Cô ấy chỉ phát ra một tiếng huýt sáo lớn, sau đó lặng lẽ trườn đi, ra khỏi cửa phòng ngủ của chúng tôi, qua hành lang, và quay lại phòng của cô ấy, nơi chúng tôi nghe thấy cửa phòng cô ấy đóng sầm lại.


Tối đó, chúng tôi đã khóa luôn Christie trong phòng của cô ấy trước khi vợ tôi chở tôi đến bệnh viện, khi tôi kể lại những gì đã diễn ra trong đêm, tay tôi bị thương đủ để thuyết phục cô ấy về những gì đã xảy ra.


Tôi đã muốn nói thêm rằng sau khi trở về, con gái tôi đã trở lại bình thường, âm thanh của tay nắm cửa ngừng lại, và chúng tôi quay lại làm một gia đình bình thường, sống hạnh phúc mãi mãi.


Nhưng khi chúng tôi về nhà sớm hôm đó, Christie đã phá cửa phòng mình và trốn thoát khỏi nhà. Không ai thấy cô ấy nữa.


Đến giờ, tôi vẫn tự hỏi không biết con gái mình đã ở đâu, mỗi đêm tôi vẫn khoá kín cửa phòng. Tôi chỉ có thể hy vọng... rằng những người khác cũng làm như vậy.


 

 

Tôi đã tìm thấy một tài liệu 4.600 năm tuổi, mô tả một loài sinh vật hình người có tên là Sygil (dạng kiểu một linh hồn, theo cách gọi của phù thuỷ xưa).


Tôi đã nghiên cứu về Mesopotamia (Lưỡng Hà, văn minh cổ) suốt cuộc đời của mình. Tôi nhớ mình đã bị hấp dẫn bởi nền văn minh đó kể từ khi còn là một đứa trẻ đang tuổi vị thành niên. Khác với bạn bè và bạn học cùng lứa, tôi đã dành thời gian để mơ mộng về những vị vua Sumer và dòng sông Euphrates.


Tôi lớn lên, vào đại học và trở thành một nhà nghiên cứu về Sumer. Tôi không phải là một nhà sử học nổi bật, nhưng tôi là một trong những người giỏi nhất trong việc dịch các văn tự chữ hình nêm Sumer-Akkadian, đặc biệt là từ khoảng 2.800-2.500 TCN.


Tôi đã không mong đợi nhiều khi được mời để dịch một số bảng ghi mới được phát hiện, ý tôi là, tôi rất hào hứng, nhưng chắc chắn nội dung sẽ khá bình thường mà thôi.


Nhà tuyển dụng của tôi là một bảo tàng nhỏ tư nhân ở Istanbul chuyên về các hiện vật từ triều đại Gilgamesh, và tự hào vì đã giành được những đồ vật mới này từ Bảo tàng Anh.


Tại sân bay, tôi được chào đón bởi trợ lý thứ hai của ông chủ, một người đàn ông Ả Rập sặc sỡ và thông minh, người nói tiếng Anh giỏi tới mức gần như không có dính tới giọng địa phương của anh ta. “Tôi được giao nhiệm vụ đi cùng bà trong suốt thời gian ở đây. Xin hãy cho tôi biết mọi nhu cầu của bà.”


Eymen là một người đàn ông dễ chịu khoảng tuổi tôi, phiên bản Thổ Nhĩ Kỳ của một người quản gia Anh. Anh ấy để tôi có không gian làm việc nhưng lịch sự nhắc nhở tôi ăn ít nhất hai bữa một ngày khi tôi đang quá chú tâm vào công việc. Sự hiện diện của anh ấy hỗ trợ tôi rất nhiều trong công việc.


Tuy nhiên, bất kể trải nghiệm này tuyệt vời đến đâu, tôi vẫn cảm thấy sợ hãi về những phát hiện của mình.


Dưới đây là bản dịch của một trong những bảng ghi.


Chúng ta, con người, đang bị giết hại hằng ngày. Sygil là một loài kém cỏi ở mọi khía cạnh, nhưng chúng có một điều mà chúng ta thiếu – một điều lẽ ra nên là một lời nguyền nhưng lại trở thành sức mạnh lớn nhất của chúng: chúng không biết khi nào thì nên bỏ cuộc.


Chúng đã khiến chúng ta bất ngờ với sự kiên cường của mình. Và chúng đông đảo vô cùng; Sygil đã có khả năng sinh sản như chuột hoặc kiến, và giờ đây chúng đông như những vì sao trên bầu trời. Chúng luôn có nhiều con, nhưng hầu hết trong số đó sẽ chết vì bệnh tật hoặc bị những kẻ săn mồi tấn công trong những ngôi nhà mong manh của chúng.


Theo cách đó, số lượng của chúng luôn ở mức trung bình, trừ khi chúng tự chiến tranh với nhau – điều này xảy ra liên tục, chỉ vì những nguồn tài nguyên đơn giản như nước. Nhưng giờ đây, một số Sygil, chỉ bằng cách quan sát và thử nghiệm, đã học được về y học và kiến trúc của chúng ta và bắt đầu phát triển thịnh vượng – một cách quá mức.


Sau khi xâm lấn và đánh bại những Sygil đồng loại từ các bộ lạc khác, một nhóm đã đến được đế chế của chúng ta và tàn sát chúng ta. Chúng ta đã phản công, với những con ngựa tốt hơn, vũ khí tốt hơn, và những người đàn ông được rèn luyện tốt hơn. Và chúng ta đã giết chúng, nhưng bất chấp điều đó, chúng không bao giờ, không bao giờ dừng lại. Chúng thật kiên cường.


Tôi ước mình có thể hiểu tại sao. Chúng ta cao hơn, mạnh mẽ hơn và có bộ óc mà chúng nó chỉ có thể nghĩ là một vị thần mới có thể sở hữu, và vẫn, chúng vẫn chiến đấu.


Chỉ vì chúng đã học cách đi bằng hai chân cách đây một thời gian, chúng nghĩ rằng chúng có thể cai trị thế giới, mặc dù lý luận của chúng thì yếu ớt và khoa học của chúng thì không tồn tại. Chúng thậm chí không biết thế giới rộng lớn đến mức nào. Thật là buồn cười.


 

Giống như tổ tiên của chúng – thậm chí là những loài hominid (khỉ) kém cỏi – cuộc sống của chúng chỉ có giá trị sau khi sinh sản, vì vậy những đứa trẻ chết trước độ tuổi sinh sản của chúng là vô dụng và không đáng nhớ tới. Chính sự nguyên thủy này khiến tôi tức giận nhất về chúng.


Sygil muốn có những bí mật khác của chúng ta, muốn có Vua của chúng ta – chúng muốn trở thành chúng ta.


Mệt mỏi khi thấy chị em và con gái mình chết, tôi thật sự xấu hổ khi phải thừa nhận rằng tôi đã sợ hãi và đã liên lạc với Vua. Tôi đã khuyên ông ấy nên đạt được thỏa thuận với Sygil.


Ban đầu, ông từ chối, nhưng sau khi rất nhiều máu của chúng ta đã đổ, và chỉ còn lại khoảng vài trăm người, vua Gilgamesh của chúng ta cuối cùng đã quyết định đầu hàng loài kém cỏi này để phần còn lại của chúng ta có thể được an toàn. Chúng ta sẽ rút lui về thành phố ngầm của mình, và sống an toàn cho các thế hệ tiếp theo.


Vua sẽ ở lại với chúng trên mặt đất để cai trị chúng và phát triển xã hội của chúng, và ở lại đó với chúng trong đúng 4.560 năm trước khi chúng ta quyết liệt lấy lại thế giới của mình.


Tất nhiên chúng đã đồng ý. Chúng thậm chí không hiểu đó là bao nhiêu thời gian, nhưng với chúng ta, đó không phải là nhiều. Chúng ta không bao giờ chết, chúng ta chỉ đơn giản là được tái sinh trong một cơ thể mới ở một thế hệ mới, mỗi lần đều trở nên khôn ngoan hơn, mạnh mẽ hơn, thuần khiết hơn.


Chúng ta sẽ di chuyển đến pháo đài của mình sâu trong lòng đất vào cuối tháng Araḫ Addaru Arku sắp tới. Lần này chúng ta sẽ không mắc sai lầm, chúng ta sẽ giữ Sygil dưới sự giám sát liên tục và học tất cả bí mật của chúng.


Lần sau, chúng ta sẽ không có bất kỳ điểm yếu nào, giống như chúng gần như đã làm với chúng ta, chúng ta sẽ tiêu diệt chúng một cách không thương tiếc.


Tôi đã sốc khi nhận ra rằng loài người chúng ta chính là Sygil. Có một nền văn minh tiên tiến hơn rất nhiều đang sống dưới lòng đất trên hành tinh này, trong khi bạn đang đọc bài viết này.


Qua các thử nghiệm hóa học, chuyên gia ở bảo tàng đã có thể xác định độ tuổi của viên bảng này với độ chính xác đáng kinh ngạc. Lịch Sumer là rất giống với Lịch Gregory mà chúng ta sử dụng ngày nay, nó có 12 tháng, xen kẽ giữa 29 và 30 ngày, theo chu kỳ mặt trăng, mà có 29,5 ngày.


Có một tháng thứ 13 với 33 ngày gọi là Araḫ Addaru Arku chỉ diễn ra mỗi 3 năm, nó được thêm vào để bù đắp cho sự khác biệt.


Đối với tôi, việc chuyển đổi 4.560 năm của họ sang lịch Gregorian của chúng ta bằng cách sử dụng độ tuổi của viên bảng làm năm không khó.


Và tôi phát hiện ra rằng những con người thật sự, với bộ não vượt trội của họ và sự thù hận dành cho chúng ta suốt hàng thiên niên kỷ, sắp trở lại để đòi lại đất đai của họ. Khi nào? Theo tính toán của tôi, năm thứ 4.560 của người Sumer là năm tới.



Đăng nhận xét

Post a Comment (0)

Mới hơn Cũ hơn