Đây là một
số lời khuyên từ tôi, một
thợ săn quái vật kỳ cựu.
Tôi đã lảng vảng trên r/nosleep một khoảng thời gian rồi. Một số câu chuyện
mà tôi thấy ở đây giúp tôi rất nhiều trong công việc. Tuy nhiên, đôi khi tôi
không thể không nghĩ: "Làm thế nào mà mày vẫn còn sống được vậy?"
Nhưng rồi điều đó khiến tôi nhận ra, cho mỗi câu chuyện mà tôi đọc về việc có người sống sót rằng, thường có ba trường hợp
khác nhau, mà ai đó đã phải chết vì sai lầm ngu ngốc
của họ.
Vì vậy, tôi ở đây để cố gắng giữ cho tất cả các bạn không bị
cắn xé, bắt cóc, ăn thịt, hoặc bị làm hại bởi những thứ gây tiếng động trong
đêm.
Chắc hẳn các bạn đang nghĩ: "Thằng này có quyền gì mà
nói với mình như vậy?"
Chà, tôi đã săn lùng những thứ này suốt 29 năm. Hầu hết mọi
người trong công việc của tôi không sống sót được đến mười năm, nói gì đến ba
mươi. Trước khi bạn hỏi, không, tôi sẽ không tổ chức tiệc để mọi mọi người cùng đến ăn mừng đâu.
Điểm chính mà
tôi muốn nói, là tôi biết
rất nhiều về những thứ này. Bạn cần phải học cách sống sót nếu bạn có công việc
như tôi. Nó không dễ như việc đọc những câu chuyện cũ.
Và điều đó dẫn đến điều đầu tiên tôi muốn đề cập, là những huyền thoại. Tôi
có một từ để mô tả cho mấy mẫu truyện huyền thoại này. Mất Mát Qua Các Thời Kỳ
Gần Đây. Những mẩu truyện
nhỏ bé này đã cứu mạng tôi rất nhiều lần. Bạn đừng mong sống sót sau một cuộc chạm trán với một sinh vật mà bạn
không biết gì về nó. Và đừng mong sống sót sau một cuộc chạm trán với một sinh
vậtm dựa trên thông tin đã 400 năm tuổi.
Không chỉ
những mẩu truyện huyền thoại này là thông tin cũ đâu, mà nó còn giống như một trò chơi điện thoại khổng lồ kéo
dài qua nhiều thế kỷ (những
người Gen Y thậm chí vẫn biết điện thoại là gì cơ mà). Nó là truyền miệng
và không đáng tin.
Ví dụ, có rất nhiều sự khác biệt giữa lycanthrope châu Âu và
skinwalker Bắc Mỹ.
Một sự khác biệt quan trọng mà bạn cần biết là, lycanthrope không có quyền kiểm soát sự
biến hình của chúng, trong khi skinwalker có thể biến hình theo ý muốn khi họ
đã thành thạo kỹ thuật.
Khi đối mặt với một lycanthrope, hãy mong đợi nó hành động
như một con thú điên. Thật đấy,
chúng có thể dễ dàng được
đoán trước được vì chúng sẽ tấn công hầu như bất cứ thứ gì.
Lycanthrope thường cao từ 2,4 đến 3 mét, tùy thuộc vào chiều
cao của cá nhân trước khi biến hình. Chúng có thân hình vạm vỡ và cực kỳ mạnh mẽ.
Lycanthropy (ảnh minh hoạ.) |
Lycanthropy là một căn bệnh. Các bộ phim đã đúng về điều đó.
Châu Âu đầy rẫy những loại virus
biến hình này. Chúng làm biến dạng gen cơ bản của DNA. Bạn đã bao giờ nghe về
Cái Chết Đen chưa? Cùng loại bệnh, chỉ khác hiệu ứng biến hình.
Và vì căn bệnh này thay đổi DNA của người bị nhiễm, nó có thể
được truyền qua các dòng họ.
Tuy nhiên, skinwalker không biến hình vì một căn bệnh, mà là chúng sử dụng ma thuật
máu.
Tôi ghét ma thuật máu. Rất ghét.
Huyền thoại của người da đỏ nói về những người thầy thuốc đã
dính líu đến nghệ thuật đen tối. Biến hình chủ yếu. Những người thầy thuốc sẽ mặc
da của một con vật mà họ chọn, và biến hình thành hình dạng của nó.
Chà, huyền
thoại không hoàn toàn chính xác.
Như thường
lệ.
Skinwalker
không thể biến thành động vật. Chúng hòa trộn với chúng. Chúng là những con
quái vật hình người. Thông thường, chúng sử dụng một loài động vật có vú như
chó sói hoặc chó.
Tại sao? Bởi
vì đó là ma thuật máu. Để phép thuật hoạt động, người thầy thuốc (hoặc kẻ ngu
ngốc nào đó đang chơi với những sức mạnh mà họ không hiểu) phải lột da con vật
mà họ muốn biến thành khi nó còn sống. Bắt và lột da một con coyote hoặc một
con cáo dễ hơn nhiều so với việc lột da một con gấu, con hươu, hoặc những sinh
vật khác trong rừng.
Vậy thì
đoán xem mấy thằng ngốc kia nghĩ gì đi? "Đó là người sói! Nhìn kìa, trời
má, đó là người sói!"
Không,
không phải vậy.
Để tôi làm
rõ một số điều. Skinwalker vẫn có thể duy trì trí thông minh của con người sau
khi biến hình. Chúng vẫn có khả năng lý luận. Điều đó có nghĩa là mở cửa, phục
kích con mồi bằng mồi nhử, tránh bị quay phim và bắt giữ, v.v.
Tôi biết rõ
sự nguy hiểm trong một trường hợp nhận dạng sai, vì nó có thể làm khó cho một
thợ săn dày dạn kinh nghiệm, tôi không thể bắt đầu kể về sự nguy hiểm mà một thợ
săn mới vào nghề phải đối mặt.
Tôi đã làm
việc với một người tên là Lincoln, trở thành thợ săn được tám năm. Lúc đó tôi
chỉ mới làm nghề được mười hai năm. Chúng tôi đã nhận được một thông tin từ một
thầy thuốc địa phương trên một khu bảo tồn Ấn Độ rằng, có điều gì đó không ổn.
Ông ấy thì thầm về những con vật bị giết và tiếng hú trong đêm.
Bây giờ tôi
biết ngay ông ấy muốn nói gì. Skinwalker. Không có gì mà tôi chưa từng thấy trước
đây. Còn đối tác của tôi thì chưa bao giờ nghe nói về skinwalker. Vì vậy, tôi
phải dạy cho anh ta một khóa học nhanh. Tất cả những điều cơ bản. Đừng sử dụng
bạc, tìm một ít Monkshood (thường được gọi là cây Chi Ô đầu) và đầu độc cung nỏ của mình, và
hãy đối xử với nó như một con người, một cách thông minh.
Chà,
Lincoln rõ ràng đã nghe theo lời khuyên của tôi, đúng từng chữ. Anh ấy đi đến
chỗ tôi nửa tiếng sau với một cây Chi Ô Đầu. Anh ấy đã nhổ nó từ mặt đất, cả rễ
lẫn thân. Không hề đeo găng tay.
Đối với những ai không biết, thì cái cây này rất độc, đôi khi còn gây chết người. Bây giờ anh ấy chưa ăn gì, nên tôi nghĩ chỉ số IQ của anh ta cơ bản, chỉ đủ biết là không nên ăn phải những gì gây nguy hiểm hay quái vật, nhưng anh ta vẫn có nguy cơ bị ảnh hưởng bởi cây này.
Tôi bảo
Lincoln rằng anh ấy phải ngồi yên trong lần này. Qua tiếp xúc với da, độc tố từ
cây Chi Ô Đầu có thể gây ra tim đập nhanh, đổ mồ hôi và mất phương hướng. Bất kỳ
triệu chứng nào trong số này xuất hiện, đều có nghĩa là Lincoln sẽ trở thành
con mồi dễ dàng cho bất kỳ skinwalker nào đang rình rập xung quanh.
Anh ấy đã
căng. Chúng tôi đều đồng ý làm việc cùng nhau và chia sẻ phần thưởng cho
"Những con sói" đang rình rập trong rừng. Nhưng vì sai lầm ngu ngốc của
mình, anh ấy đã mất đi phần thưởng đó. Tối hôm đó, tôi đã vào rừng một mình.
Hoặc tôi
nghĩ tôi đã làm vậy. Tôi đã thiết lập một chỗ ngồi trên cây, và ngụy trang cũng
như che giấu mùi hương của mình bằng nước tiểu. Chính là nước tiểu của
skinwalker. Tôi đã ở sâu trong lãnh thổ của hắn ta, và mùi hương của hắn có mặt
ở khắp nơi. Tôi không biết bạn đã bao giờ ngửi thấy mùi nước tiểu của
skinwalker hay chưa, nhưng nó rất kinh khủng. Hãy nghĩ đến mùi thuốc tẩy trộn với
mùi chó bị ướt và mùi nước mưa đọng dưới đất.
Lý do mùi
hôi lại mạnh như vậy là vì cơ thể thải của nó thải ra các độc tố đã được hấp thụ
để gây ra sự biến hình. Nó đang làm tổn thương cơ thể của chính mình một cách
nghiêm trọng mỗi khi biến hình, và đó không phải là chuyện đùa. Hầu hết đàn ông
đều gục ngã dưới áp lực của việc biến hình đó. Họ trở nên hoang dại, và khi sự
thay đổi kết thúc, họ trở thành những đứa trẻ to xác đang khóc lóc, không thể
lý luận hay nói chuyện.
Chính vì lý
do này mà phần lớn thời gian, công việc của tôi đã kết thúc trước khi nó bắt đầu.
Nhưng đôi khi, có những người đủ mạnh để sống sót sau sự biến đổi. Khi một người
đàn ông trở thành quái vật nhưng vẫn có thể lý luận như một con người? Đó là
lúc skinwalker trở nên nguy hiểm nhất.
Tôi đã lần
ra được chỗ ở của nó. Đó là không gian an toàn để chịu đựng sự biến đổi. Tôi đã
thiết lập chỗ ngồi ở đó và chờ đợi. Thời gian trôi qua và cuối cùng tôi thấy một
sinh vật đi bằng hai chân. Nó có vẻ không vững vàng và kiệt sức. Tôi nhìn qua ống
ngắm của cây cung nỏ, được trang bị chế độ nhìn ban đêm, và tôi thề.
Đó là
Lincoln. Cái thằng khốn đó đã lần ra con mồi của tôi và tìm đến tận nhà của nó.
Và thằng ngốc đó đang gõ cửa. Để mình được công nhận, ít ra thì tên khốn kiếp
này đã làm đúng mọi thứ. Nó thậm chí còn mang theo cây Chi Ô trong tay nữa. Thật
không may, trừ khi được chưng cất đúng cách, nếu không thì nó sẽ phát ra một
mùi mà skinwalker có thể ngửi thấy từ một dặm xa.
Giờ thì tôi
biết Lincoln sẽ chết chắc rồi. Con Skinwalker khốn kiếp đó chắc chắn đã ngửi thấy
mùi của cây đó. Chả có cách nào để hắn thoát khỏi chuyện này. Và vì thằng cha
này đã đi lòng vòng xung quanh trong một khoảng thời gian, tôi phải giả định rằng
skinwalker đã sống sót qua sự biến đổi ban đầu. Khi hắn đã ăn thịt một thợ săn,
hắn sẽ còn thèm muốn nhiều hơn. Vì vậy, tôi đã làm điều duy nhất tôi có thể làm
để sống sót.
Tôi đã bắn
cái thằng Lincoln ở lưng bằng một mũi tên được tẩm độc bằng cây Chi Ô.
Đó là một
cú bắn gọn gàng. Hạ gục hắn, và trúng vào một động mạch như tôi đã dự đoán. Nhịp
tim của hắn đã tăng lên từ tác động của chất độc, sẽ lan tỏa độc tố khắp cơ thể.
Hắn đã hét lên, và chảy máu, rồi lại hét thêm lần nữa.
Điều đó chỉ
khiến thằng khốn đó càng thêm hoảng loạn. Chẳng bao lâu sau, tôi nghe thấy tiếng
động mạnh từ trong bụi rậm. Skinwalker đã đến để bày tỏ sự tôn trọng với
Lincoln.
Trước đó hắn
hét như người, còn bây giờ thì hắn thực sự đang hét như một con lợn bị thọc tiết
vậy. Con quái vật đó đã đặt mõm vào ngực hắn trước khi hắn kịp chớp mắt. Thật vậy,
trước khi tôi kịp chớp mắt.
Khi bạn lần
đầu tiên thấy một trong những thứ này, thật kinh khủng. Nhưng theo thời gian, bạn
bắt đầu thấy chúng như những kẻ săn mồi vĩ đại mà chúng thực sự là. Khi tôi ngồi
đó, nhìn skinwalker ăn thịt Lincoln, đó gần như là một trải nghiệm khá thoả mãn.
Vì vậy, tôi
đã chờ thêm một lúc sau khi hắn ăn xong, và bắt đầu đi vệ sinh. Và tôi không chỉ
nói là đi vệ sinh nhẹ nhàng đâu. Nó đã để lại dấu vết ở khắp mọi nơi. Và cũng
đi tiểu nữa. Nó cố chạy, nhưng không thể. Chất độc đã bắt đầu phát huy tác dụng.
Tôi nghĩ rằng giữa chừng con quái vật lớn đó đã thải ra những mảnh vụn của
Lincoln và máu, nó nhận ra rằng nó đang chết.
Nó gầm gừ
và nhìn xung quanh, hú lên vào bầu trời đêm. Rồi nó thấy tôi nhảy xuống từ chỗ
ngồi của mình. Tôi đi về phía skinwalker, và nhìn thẳng vào mắt nó. Với ánh mắt
của nó, nó đã nói cho tôi mọi điều tôi cần biết. Nó đã nhìn tôi từ đầu đến
chân, và đâm sâu vào mắt tôi.
Nó biết tôi
là người đã vượt mặt nó, và nó ghét tôi vì điều đó.
Tôi đã bắn
một mũi tên vào giữa hai mắt nó và thiêu rụi xác nó. Cả của Lincoln nữa, hoặc
những gì còn lại của hắn.
Gia đình
tôi đã săn lùng những thứ này qua nhiều thế hệ, và nếu có một điều tôi đã học
được trong gần ba mươi năm săn bắn, đó là để giết một con quái vật, đôi khi bạn
phải trở thành một con quái vật.
Giờ thì có
thể một số bạn sẽ thấy phương pháp của tôi hơi cực đoan.
Bạn sẽ vui
mừng khi biết rằng vợ và bọn trẻ của tôi thì... thôi được rồi. Thật tàn nhẫn.
Đó là từ tôi sẽ dùng trong trường hợp này.
Con trai
tôi, Ian, đang ở Ireland học về Fae. Con gái tôi, Lizzie, đang ở châu Âu săn
lùng những con quái vật thật sự. Người sói, Ma cà rồng và những thứ tương tự.
Vợ tôi,
Samantha, đang ở châu Á săn tất cả các loại quái vật. Tôi thậm chí không thể
phát âm được hầu hết trong số đó, nhưng cô ấy thì có thể. Anh trai tôi đang ở
Úc. Săn lùng thứ mà chỉ có trời mới biết đất nó là cái gì.
Tôi đã gửi
cho họ thông tin về tài khoản reddit này qua email. Nếu bạn có bất kỳ câu hỏi
nào cụ thể, hãy bình luận trên bài viết này. Chúng tôi đều có những câu chuyện
điên rồ của riêng mình, nên chúng tôi có thể giải trí cho bạn, giáo dục bạn, và
đồng thời làm cho công việc của chúng tôi dễ dàng hơn.
Tôi sẽ cập
nhật điều này vào ngày mai (hoặc ai đó khác sẽ làm) với khu vực /hoặc quái vật
được yêu cầu nhiều nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành.
À, và làm
ơn đừng đụng vào những thứ mà bạn không hiểu.
Bạn không
muốn kết thúc như Lincoln đâu.
Phần 2:
Tôi đã quay
lại rồi đây, với bài viết thứ hai trong loạt bài series "Monster Ed"
(như vợ tôi gọi nó như vậy). Nếu bạn muốn tìm bài viết gốc của tôi, thì nghe lại
từ đầu ha. Tôi ĐÃ quay lại với một bài viết nữa, và tôi sẽ giao quyền kiểm soát
cho con trai tôi, Ian.
Vợ tôi hiện
đang điều tra những báo cáo nghi ngờ về hoạt động ở Ấn Độ, điều đó có nghĩa là
cô ấy không thể ở đây để viết về những trải nghiệm của mình lúc này.
Vậy là các
bạn lại phải chịu đựng tôi một lần nữa. Các bạn thật may mắn phải không?
Khi tôi đọc
qua các bình luận, tôi ngạc nhiên về việc một số người có kiến thức về những thứ
gây ra tiếng động trong đêm.
Tôi gần như
cảm thấy khá tự hào khi nói rằng, hầu hết những người đã bình luận ĐÓ, dường
như có đủ tế bào não để không trở thành một thằng ngu ngốc như Lincoln.
Nói về câu
chuyện đó, tôi cũng đã nhắc đến một lần gặp gỡ khác với một con skinwalker, nơi
mà lẽ ra tôi đã phải kết thúc như Lincoln. Nhưng không, HẮN đã cho tôi một chút
thương xót.
Đó là năm
thứ năm tôi đi săn. Tôi nghĩ mình đã là một thợ săn bậc thầy. Tôi nghĩ mình đã
thấy mọi thứ, và đã trải qua đủ thứ quái quỷ để không bị ảnh hưởng.
Cho đến khi
tôi gặp skinwalker đầu tiên của mình.
Tôi được bà
ngoại huấn luyện ở châu Âu. Bà là một bà già ngầu vãi cứt nhất mà bạn từng gặp.
Bà là một bậc thầy. Gần năm mươi năm đi săn, và chính căn bệnh ung thư đã lấy
đi bà. Có thể nói căn bệnh đó là một trong những con quái vật tồi tệ nhất mà bà
từng đối mặt.
Nhưng bà
ngoại có lẽ đã quen với một thời kỳ mê tín giống thời xưa hơn. Ngày nay, chúng
ta yêu thích các phương tiện truyền thông về quái vật. Danh sách Top 10 và phim
về quái vật. Chúng ta cực kỳ thích nó.
Tất nhiên,
việc mô tả sai về quái vật trong truyền thông là một điều rất nguy hiểm. Bạn có
biết bao nhiêu cô gái tuổi teen đã mất tích sau khi những bộ phim Twilight ra mắt
không?
Quá nhiều.
Hãy làm rõ
một điều nhé, hoá thánh Sói, chứ không phải là hoá thành mấy con cún kiểng mà bạn
có thể vuốt ve, và Ma cà rồng không lấp lánh như thế.
Quay lại chủ
đề chính nhé.
Điểm chính
của tôi là, tôi nghĩ mình là một thằng khá cứng cựa. Sau khi "chinh phục"
châu Âu, tôi trở về nhà, Virginia. Tôi nghĩ sau khi huấn luyện, tôi sẽ sẵn sàng
cho bất kỳ thằng quái nào đang rình rập ở Mỹ.
Vì vậy, tôi
đã nhận một vụ án. Một cựu chiến binh Việt Nam, tuyên bố đã thấy những con sói
lớn trong rừng xung quanh trang trại của anh ta. Tôi nghĩ, đó là một bầy ma sói,
vậy thì đơn giản thôi. Mang theo bạc và chuẩn bị cho một cuộc săn khốc liệt nào.
Nhưng rồi
anh ta bắt đầu nói nhiều hơn về nó. Và càng giải thích những gì đang xảy ra,
tôi càng cảm thấy lo lắng (đúng vậy, lo lắng).
Cửa kho đã
có thể tự mở mà không cần sức mạnh siêu nhiên nào, và gia súc bị giết. Nó chỉ cần
nâng chốt và mở cửa.
Mọi con ma
sói mà tôi đã gặp ở Mỹ và châu Âu đều không thể tựs mở cửa. Tôi đã thấy chúng
nhận ra súng và chạy trốn. Trong những lần hiếm hoi khác nữa, thì một lycan đủ
thông minh để tránh bẫy.
Còn một con
ma sói có thể mở cửa? Đó lại là một câu chuyện khác.
Ông ấy đã
bàn về nỗi sợ hãi của mình rằng, mình bị làm phiền bởi lũ tuổi teen trong khu vực,
nhưng tôi đã xua tan nỗi lo đó. Không nhóm trẻ say rượu nào có thể giết gia súc
của ông ấy đâu.
Tôi rời khỏi
nhà ông và vào chuồng bò. Ông ấy chưa dọn dẹp gì cả, và mùi thối bốc lên thật mạnh.
Nhưng sau tất
cả, tôi lại ngửi thấy một mùi còn khó chịu hơn. Mùi chó ướt và thuốc tẩy. Một
mùi hương mà sau này tôi sẽ dần yêu thích.
Trong chuồng
không có nhiều máu. Nhưng ở những khoảng trống giữa cái chuồng, thì lại là một
câu chuyện khác. Gia súc đã bị giết hại theo cùng một cách, cổ bị gãy, và xác bị
rạch ra sau đó.
Tôi quỳ xuống
để kiểm tra thi thể của một con bò, và kiểm tra xem có bộ phận nào bị mất
không. Ma Sói rất thích dạ dày và thịt béo từ bụng dưới. Nhưng trong trường hợp
này, tim đã bị mất, và lồng ngực gần như không bị hư hại.
Đó là một vụ
giết mổ có hệ thống. Mỗi con bò đều như nhau. Cổ gãy, xác mở, tim bị lấy đi.
Rõ ràng là
vùng nông thôn Virginia này, đã có một số bất ngờ dành cho tôi.
Hôm đó khi
tôi vào rừng, tôi biết rằng mình sẽ gặp điều gì đó mà tôi chưa từng thấy trước
đây. Và tôi biết đó là một con quái vật thật sự khủng khiếp.
Tôi đã lập
trại sâu trong rừng, ở một khoảng trống, và chờ đợi. Khi mặt trời bắt đầu lặn,
tôi treo đèn lồng từ những cái cây xung quanh, và đốt một đống lửa lớn ở giữa.
Tôi đặt một
miếng thịt bò bên trong túi ngủ của mình cạnh lửa, và nằm trên một nhánh cây
cao. Chẳng mấy chốc, đêm đã buông xuống, và chỗ duy nhất không tối tăm là khoảng
trống mà tôi đang nằm.
Thật ra đây
là một nhiệm vụ do thám. Chỉ để xem chuyện gì sẽ xảy ra.
Tôi không
thất vọng.
Một sinh vật
lớn, lông tối màu nhảy từ rìa cây vào giữa khoảng trống, và một cách gần như
duyên dáng, nó giật miếng thịt bò ra khỏi túi và ném vào cây.
Nó có hình
dáng giống chó, điều đó tôi chắc chắn. Nó quay lại nhìn thẳng vào nhánh cây mà
tôi đang ngồi.
Mắt nó ánh
lên màu xanh trong ánh lửa, và cái mõm nhúc nhích và giật giật. Tôi có thể thấy
sinh vật này với chi tiết nổi bật, và nó không hề đẹp đẽ.
Lưng nó được phủ lông, và lông dày hơn ở đầu và vai. Càng xuống dưới, lông càng ít hơn.
Nhưng mắt
nó dường như đang nhìn thẳng vào mắt tôi.
Bây giờ tôi
phải thành thật. Đây là phương pháp đã được thử nghiệm và chứng minh cho việc
săn ma sói, cài bẫy và chờ nó bị mắc bẫy.
Tuy nhiên,
đó không phải là phương pháp đã được chứng minh hiệu quả để săn skinwalker. Nó
có thể ngửi thấy mùi của tôi từ hàng trăm mét, và con này đủ thông minh để biết
mùi người là như thế nào.
Dù vậy, tôi
vẫn giữ vững và bình tĩnh. Nó biết tôi ở đó, nhưng tôi vẫn quyết tâm hạ gục nó.
Tôi đưa tay đến cây ná và chần chừ.
Nó đã không
tấn công tôi. Nó thật sự xấu xí, nhưng nó không leo lên cây và kéo tôi xuống khỏi
nhánh của mình. Nếu tôi lấy vũ khí, nó chắc chắn sẽ làm vậy. Đây là cuộc săn đuổi
của nó bây giờ, và tôi thuộc về nó.
Tôi đã làm
một điều ngu ngốc. Đừng bao giờ làm những gì tôi đã làm. Không bao giờ.
Tôi nhảy xuống
khỏi cây, đối mặt với skinwalker trên mặt đất.
Ngay lập tức,
nó hạ xuống bốn chân, gầm gừ. Tôi nắm chặt cây ná và ngắm vào skinwalker, cũng
gầm gừ lại.
Chúng tôi
nhìn nhau và giữ vị trí trong khoảng trống sáng lửa đó, đến khi cảm giác như đã
qua một thế kỷ. Tôi đã thấy thứ này đã làm gì với gia súc, nếu đây là cùng một
con quái vật. Nó sẽ không gặp khó khăn gì khi nhận một mũi tên vào ngực và xé
tôi làm đôi.
Nhưng trong
khi tôi đang đối đầu với nó, tôi nhận ra đôi mắt của nó không phải màu hổ phách
giống của Ma Sói, hay trắng bóc chết chóc của Wendigo. Chúng là màu xanh nhẹ
nhàng, và thể hiện một cảm xúc mà tôi quá quen thuộc.
Sợ hãi.
Khi đó tôi
đã ngộ ra. Thứ này thật sự là một con người.
Tôi thả cây
ná xuống, và giơ tay đầu hàng. Tôi đá nó ra xa, về phía bên phải của mình.
Skinwalker từ từ đứng dậy trên hai chân và nhìn tôi. Tôi gần như sắp tiểu trong
quần luôn vậy.
Đây không
phải điều mà bà của tôi đã dạy. Bà dạy tôi "giết ngay khi nhìn thấy".
Nhưng giờ con quái vật này, thứ đang nắm quyền sinh sát của tôi, không giết tôi
ngay.
Nói về mỉa mai thì thật là tệ.
"Bạn
có hiểu tôi không?" Tôi hỏi cẩn thẩn. Câu trả lời duy nhất của nó là một
cái nháy tai. Skinwalker bỗng gầm gừ và từ bóng tối xung quanh khoảng trống, một
tiếng thét kinh hoàng vang lên. Một con skinwalker nhỏ hơn, một cái bóng màu
nâu nhạt nhảy ra từ cây và tấn công con quái vật, lăn vào lửa. Lửa bắn lên và cả
hai con quái vật gào thét đau đớn.
Tôi lăn
sang bên và túm lấy cây ná từ cỏ, cố gắng hiểu chuyện quái quỷ gì đang diễn ra.
Máu bắn
tung tóe và con quái vật màu nâu xé vào bụng đối thủ bằng đôi chân sau mạnh mẽ.
Tôi nhận ra đây chính là con quái vật đã chém hạ gia súc.
Tôi ngắm
cây ná và bắn vào đống quái vật. Nó trúng vào skinwalker nhỏ hơn và nó lùi lại,
khè vào mặt tôi. Tôi thật sự hoảng sợ. Nó đang điên cuồng, và đầy máu. Hình như
nó có sáu cái vú nhỏ, nhìn xuống bụng, cho thấy đây là con cái.
Chỉ bây giờ
tôi mới biết điều đó hiếm như thế nào. Đây là một skinwalker cái, và chắc chắn
dùng da (tôi đoán) của một con báo để biến hình.
Con cái này
bị con đực nắm lấy và đẩy vào lửa. Khi lông của con quái vật bị nướng chín, tôi
ngửi thấy mùi nước tiểu bốc hơi từ nó.
Tôi nạp lại
cây ná của mình và bắn thêm một phát nữa, trúng vào chân sau của con cái. Nó
kêu lên, và con đực đứng đằng sau nó, cắm răng vào gáy nó.
Nó gào thét
và tiếng kêu của nó nghe ngày càng giống người hơn mỗi khi tôi nghe. Cuối cùng,
với một áp lực đủ lớn lên cổ, con cái nằm im với một tiếng rầm rộ.
Con đực ngã
ra sau, phần thân và cánh tay bị rách và chảy máu. Nó nhìn tôi, và tôi nhìn nó.
Có lẽ nó nghĩ tôi định giết nó.
Tôi sẽ thú
nhận, sau màn trình diễn đó tôi thật sự bị cám dỗ việc xử nó luôn. Nhưng tôi đã
hoàn thành công việc của mình. Thực ra là chính con skinwalker được kia đã làm
giúp tôi, và dù sao đi nữa, tôi đã hết việc ở đây rồi.
Tôi quay đi
và để con đực tự liếm vết thương của nó. Kể từ đó đến giờ tôi không nghe thấy
gì từ khu vực đó nữa.
Có thể một
ngày nào đó nó sẽ tìm thấy tôi lần nữa, và chúng tôi sẽ có một cuộc gặp gỡ đẹp.
Hoặc có thể cả hai chúng tôi sẽ cố gắng giết nhau.
Nếu năm
tháng làm cho nó trở nên cứng cỏi như đã làm với tôi, có lẽ sẽ là trường hợp
sau.
Phần 3:
Chào các bạn
trên cộng đồng Reddit! Mình là Ian đây! Xin lỗi vì đã đăng bài muộn màng, dạo
này mình bị tiếng nói từ các tinh linh làm phiền. Mặc dù chắc hẳn các bạn đã biết
trước về tài năng của mình rồi, nếu bố mình vẫn nhắc đến mình thường xuyên như
vậy. Đã lâu rồi mình không về Mỹ để thăm ông ấy, nhưng các fae ở Ireland này
khiến mình bận hết cả ngày.
Đúng rồi,
là "fae" chứ không phải "tinh linh". Ai đó đã quyết định so
sánh những thứ xấu xí kia với những cô gái xinh đẹp trong váy ngắn, đúng là có
khiếu hài hước tệ hại. Mình có đủ dấu răng để chứng minh điều đó.
Mình nghĩ các
bạn cũng biết một chút về chủ đề này, nhưng hãy để mình vẽ ra bức tranh hoàn chỉnh
cho bạn. Bắt đầu từ nguồn gốc của chúng, vì chắc chắn chúng không đến từ
Neverland. Hay từ đâu trên cõi này. Nếu bạn đã từng đến Ireland, có lẽ bạn đã
nghe nói về "Tòa nhà Faerie". Nhưng mình có tin tức cho bạn, chúng
không phải là tòa nhà. Chúng là một cánh cổng. Hay đúng hơn là những vết rách
giữa các chiều không gian, và thỉnh thoảng, một thứ gì đó kinh khủng lại chui
ra để bắt cóc em bé.
Đúng rồi,
chúng có chiều không gian riêng, nhưng có vẻ như chúng thích gây rối ở cõi của
chúng ta hơn. Mình chưa bao giờ đến đó cả, nhưng đó là do mình biết giá trị của
mình như thế nào, ờ thì là gần như mọi thứ về bản thân và mình chỉ muốn mọi thứ
còn nguyên vẹn. Mình cũng sẽ không viết bài này cho mọi người đoc bây giờ, nếu
mình đã đến thăm các fae ở thế giới của chúng. Bạn đã bao giờ xem Alice ở xứ sở
kỳ diệu chưa? Hãy tưởng tượng những con quái vật đó bị tạt acid và với nhiều
răng hơn. Hoặc ít nhất là như người ta đã nói với mình là vậy.
Dù sao thì
những thứ này thật quái dị, chúng chỉ trung thành với chính chúng và triều đình
của chúng. Seelie hay Unseelie (tiên nữ) cũng không quan trọng, nhưng có khả
năng một fae nào đó đã thề trung thành với chúng có kế hoạch ăn thịt bạn. Nói về
việc ăn thịt, hôm qua mình đã nhận một cuộc gọi từ một người phụ nữ yêu cầu điều
tra cái chết của chồng cũ. Hóa ra ông ấy là một nông dân từ Tillage, được phát
hiện đã chết sau khi nghi ngờ bị chó tấn công. Điều thú vị là đêm trước khi xác
của ông ấy được tìm thấy, tất cả chó trong khu phố đã hú lên một cách đồng loạt
suốt hàng giờ. Nếu điều đó không thể hiện sự hiện diện của barguest (yêu tinh
chó đen) thì mình không biết phải nói là gì nữa!
Trong suốt
7 năm ở Ireland, mình đã thấy rất nhiều thứ. Và mặc dù mình đã chứng kiến những
gì xảy ra với những người bị fae bắt cóc, mình vẫn muốn có một cuộc tiếp xúc
chính thức với họ. Ngồi xuống và nói chuyện. Với một trong những triều đình của
họ, và sống sót ra ngoài.
Bố đã cố gắng
kéo mình đi săn cùng ông ấy. Nhưng mình thực sự không mặn mà với điều đó. Mình
luôn là mẫu người thích hòa bình. Chị gái mình thì khác xa, nhưng mình không muốn
nói về cô ấy lúc này.
Cho mình một
cuốn sách hay, một gia đình đang đau buồn, và một linh hồn để giải phóng còn
hơn là đi cắm trại trong rừng, lộn xộn trong nước tiểu và theo dấu phân thú.
Công việc của
bố mình thì rất đáng kính trọng, nhưng bạn cần một công cụ khác nhau cho mỗi
công việc. Ông ấy giống như một cái rìu. Chị gái mình là một cái búa. Còn mình
là một cái ghim. Trong khi họ đang phá hủy mọi thứ, mình lại cố gắng giữ các
gia đình ổn định lại và kết nối các linh hồn với nơi nghỉ ngơi của chúng.
Đừng hiểu lầm
mình, mình cũng giết quái vật giống như phần còn lại của gia đình. Nhưng điểm
chính ở đây là mình cố gắng săn những QUÁI VẬT THỰC SỰ, chứ không phải những
sinh vật bị hiểu lầm và những linh hồn lạc lối.
Nếu mọi người
có thắc mắc gì về linh hồn, thần linh hay mấy thứ tương tự, cứ để lại câu hỏi ở
phần bình luận nhé, mình được giao nhiệm vụ viết về những con quái vật đó, và
mình chắc chắn đây là điều mà các bạn muốn nghe. Vậy hãy cùng nói về những trải
nghiệm đáng sợ nhất của mình ở Ireland.
Ireland là
một nơi cổ kính và mạnh mẽ. Giống như những linh hồn trong rừng của người da đỏ,
những thực thể gắn liền với nơi này cũng cổ xưa như chính mảnh đất này.
Điều này có
nghĩa là chúng không mấy thân thiện với khách du lịch. Đặc biệt là những du
khách đến từ một vùng đất bị ảnh hưởng bởi một năng lượng tâm linh khác. Trong
ba năm đầu sau khi mình đến Ireland, các linh hồn luôn bị thu hút bởi mình.
Mình không
có vấn đề gì với điều này. Mình thấy linh hồn, mình nói chuyện với chúng, và
giúp chúng tìm được bình yên và sự tha thứ cho cách mà chúng chết, hay vì lý do
gì đã kết thúc cuộc sống ngắn ngủi của chúng ở cõi trần.
Nhưng còn
những điều khác ở Ireland cũng bị thu hút bởi những linh hồn lạc lối. Những thứ
cổ xưa và nguy hiểm hơn rất nhiều so với bất kỳ điều gì mà bố mình từng đối mặt.
Đó là
Sluagh. (kiểu chết mà không đc siêu thoát ấy)
Hầu hết các
truyền thuyết mà bạn đọc ngày nay sẽ giải thích rằng Sluagh là những linh hồn lạc
lối của những kẻ tội lỗi, bị trục xuất để lang thang trên thế giới trong đau khổ
mãi mãi. Tuy nhiên, điều này chỉ được viết ra sau khi đạo Cơ đốc trở nên phổ biến
hơn ở Ireland.
Sự thật là
Sluagh cũng là Fae, quá cực đoan cho cả hai tại nơi chúng thuộc về. Khi một
nhóm Fae quá cực đoan cho cả triều đình Seelie và Unseelie, bạn phải nhận thức
rằng chúng không phải là thứ để bạn xem thường.
Sluagh có
khả năng, giống như hầu hết các linh hồn và sinh vật huyền bí khác, để thay đổi
hình dạng. Chúng thường xuất hiện như một đám mây quạ, hoặc một đám mây bão đen
hiện lên trên. Chúng luôn có mặt ở Ireland, và tìm kiếm những linh hồn lạc lối
để nuốt chửng. Những ai sống trong trong đời này, mà không tin vào cuộc sống
sau cái chết hay linh hồn nói chung, là mồi ngon cho Sluagh. Chúng cảm thấy đau
khổ khi nhận ra rằng họ đã sai về linh hồn của mình, và điều đó giống như một
quả pháo bắn lên không trung, đánh dấu “bữa tối” bằng những pháo bông neon.
Sluagh cũng
có thể giết chết những con người vẫn còn hiện diện trên cõi này bằng cách xé
linh hồn ra khỏi mắt họ. Đây là điều không được đề cập trong truyền thuyết,
nhưng đó là một trong những lý do mà Sluagh thích biến thành hình dạng chim. Nhổ
mắt và nuốt linh hồn. Ireland rất vui vẻ đúng không nào?
Tuy nhiên
không phải tất cả đều tồi tệ đâu. Sluagh chỉ có thể tấn công một linh hồn hay
con người nếu họ đang trong trạng thái tuyệt vọng, và linh hồn của họ nặng trĩu
với tội lỗi. Sluagh cũng sẽ tấn công trẻ em, đặc biệt là trẻ sơ sinh, (đây là một
chủ đề mà bạn sẽ thấy rất thường xuyên mà không có sự hiện diện của những sinh
vật ở Ireland).
Thánh
Patrick có thể đã khiến bọn rắn bỏ chạy khỏi Ireland, nhưng Fae và những sinh vật
xấu xí khác? Ông ấy thậm chí còn không chạm đến chúng.
Fae đến từ một chiều không gian khác. Điều này có nghĩa là các di vật thiêng liêng từ chiều không gian của chúng ta không có hiệu lực với chúng. Boggarts, Sluagh, Kelpies, Hobgoblins, tất cả đều miễn nhiễm với bạc, wolfsbane, và những cách truyền thống khác để đối mặt với quái vật nữa.
Nỗi loạn của
chúng khác biệt một cách kỳ lạ so với chúng ta, nhưng lại giống nhau đến mức
khó khăn khi nghiên cứu chi tiết.
Fae cũng cần
ăn, giống như chúng ta, và chúng thích thịt, cũng từ chính chúng ta. Đối với
Fae, thịt người được coi là món đặc sản. Hầu như chúng nó đều như vậy, một khi
Fae đã nếm thử thịt người lần đầu, chúng sẽ thèm thuồng đến mức không thể cưỡng
lại, giống như dân nghiện thèm thuốc.
Tuy nhiên,
mặc dù Fae có phép thuật, nhưng chúng cũng có thể bị giết. Thực tế, chúng có thể
bị hạ gục bằng những cách truyền thống. Nhưng Fae có rất nhiều vũ khí trong
tay, nên sử dụng súng mà không có bùa phép hay bảo vệ tinh thần đúng cách thì
cũng coi như tự sát.
Một số Fae
có khả năng kiểm soát tâm trí hoặc ảnh hưởng đến tâm trí. Kelpie thì như vậy.
Chúng hiện lên như một người đàn ông quyến rũ, dụ dỗ phụ nữ xuống bờ sông, rồi
kéo họ xuống nước và nuốt chửng.
Fae có sự
say mê đặc biệt với cơ quan sinh dục nam và nữ. Ít nhất là theo những gì tôi thấy,
chúng không có bộ phận sinh dục. Tôi không biết chúng sinh sản như thế nào, hoặc
liệu chúng có sinh sản hay không.
Tôi đã chứng
kiến những người săn Fae hành hạ chúng và có một mô tả chi tiết về kỹ thuật của
họ. Nếu bạn muốn đọc, hãy hỏi ở phần bình luận.
Fae bắt cóc
trẻ em, từ cũi của chúng. Tôi không biết chúng làm gì với những đứa trẻ đó,
nhưng tôi biết chúng đã làm gì với những đứa không đáp ứng được nhu cầu của
mình. Tôi đã tìm thấy xương của chúng rải rác quanh các Pháo đài Fae khắp
Ireland.
Ireland là
một nơi đậm chất ma thuật, và suốt hàng trăm năm nay, nó là một nơi tách biệt
và cách xa các linh hồn và quái vật khác.
Do đó, những
"người tốt" của Ireland là một trong những thực thể kinh hoàng và phức
tạp nhất sống (à, một phần) trên Trái Đất.
Lời khuyên
duy nhất tôi có thể đưa ra là nên tránh xa các hồ nước, và tìm chỗ ẩn nấp, nghĩ
những điều vui vẻ khi những đám mây ominous của chim bay về phía bạn.
À, và che mắt
lại. Điều đó cũng có ích đấy.
Mọi người
hãy giữ an toàn nhé!!
Đăng nhận xét