(r/Nosleep) Lý Do Mà Tôi Sợ Hãi Những Người Bán Hàng Đa Cấp


Nếu có một người bán hàng vô danh đến gõ cửa nhà bạn, thì đừng bao giờ mở cửa. 


Cứ để cửa đóng kín lại, không có người trả lời cũng được, tôi nói thật đấy.


Thực ra, trừ khi vị khách của bạn có lý do chính đáng để ở đó VÀ bạn có lý do chính đáng để nói chuyện với họ, ngoài ra thì đừng mở cửa.


Tôi không quan tâm nếu họ biết bạn đang ở nhà. Tôi không quan tâm nếu họ nghĩ bạn là một kẻ khó chịu. Đừng mở cửa nếu chưa biết chắc chắn điều gì sẽ xảy ra.


Bài học đó đã được một người bán hàng nhắc nhở tôi vào vài ngày trước...


“Xin lỗi,” tôi nói, khi lật từng trang trong cuốn album ảnh đã gần đầy trong phòng khách. Album này là ý tưởng của chồng tôi (bạn nên thấy cảnh anh ấy phấn khích như thế nào về nó), và anh ấy đã khăng khăng rằng chúng tôi phải hoàn thành nó trước ngày này—kỷ niệm một năm của chúng tôi. Mặc dù tôi xem đây là kỷ niệm ngày anh ấy mất, cái chết mà do tôi đã gây ra.


Em nhớ anh” tôi thì thầm trong khi nghịch ngợm chiếc nhẫn và bắt đầu khóc lần thứ năm kể từ khi tôi thức dậy. “Em biết anh muốn em tiếp tục sống và ngừng tự trách bản thân, em đã cố gắng rất nhiều, thật đấy, em đã cố gắng. Nhưng em không thể làm được, em không thể.


Em chỉ... em chỉ ước mình có thể gặp lại anh một lần nữa.”


"Em ước gì mình có thể gặp lại anh một lần nữa..."

Cơn buồn bã của tôi bị gián đoạn bởi tiếng chuông cửa reo.


Thật sao? Tôi tự hỏi.


Vài giây trôi qua, và rồi nó lại reo lần nữa. Tôi đã muốn làm ngơ nó rồi, nhưng vị khách không mời của tôi chắc chắn đã thấy tôi ở trong nhà.


Tại sao tôi lại để cái rèm ngu ngốc đó mở chứ nhỉ?


Chuông cửa reo lần thứ ba.


“Vâng, vâng. Tôi đến ngay,” tôi lầm bầm. “Để tôi làm cho xong chuyện này đã.”


Tôi lau nước mắt và hít một vài hơi thật sâu trong khi đi chậm rãi về phía cửa.


Có lẽ là hàng xóm tới thăm, giống một trong những người hàng xóm phiền phức hơn, có vẻ vậy.


Tôi chửi thầm trong miệng.


Lại là Sara, đúng không? Tại sao cô ấy lại không để tôi yên? Tôi nghĩ khi nhìn qua lỗ nhỏ ở  cửa.


Không phải là Sara.


Thực ra không phải là một trong những người hàng xóm mà tôi biết. Đó lẽ ra là dấu hiệu để tôi giữ cửa đóng và đi chỗ khác. Nếu tôi không biết người đó, thì việc nói chuyện với họ ở đây có lợi ích gì? Dù vậy, có điều gì đó trong tôi muốn mở cửa. Có thể đó là cảm giác rằng vị khách của tôi không phải là kiểu người dễ bỏ cuộc—có thể chỉ đơn giản là sự tò mò—có thể là một điều gì khác. Dù là gì đi nữa, nó đã khiến tôi mở cửa và nhìn vào hình dáng trước mặt mình.


Thành thật mà nói, thì tôi không biết gì về thời trang hiện đại cả (chồng tôi và tôi có điểm chung này), nhưng tôi nghi ngờ người đàn ông tôi thấy sẽ rất phù hợp với từ đó, anh ta sẽ là một thám tử trong phim hoàn hảo.


Anh ấy đội một chiếc mũ fedora da màu đen và khoác một chiếc áo khoác màu nâu, mặc một chiếc áo màu xám có hai hàng nút với cà vạt đỏ và áo sơ mi trắng bên dưới, cùng một chiếc quần đen. Anh ấy cũng đeo găng tay da, và để hoàn thiện bộ trang phục, anh ấy đang hút thuốc lá. Đó là một phong cách nhìn rất đồng bộ, ngoại trừ một điều: anh ta đeo một cái kính râm dành cho phi công. Một lần nữa, tôi không phải là chuyên gia trong lĩnh vực thời trang, nhưng một trong những thứ đó không giống như những thứ còn lại.



Anh ấy làm sạch cổ họng của mình, khiến tôi tỉnh khỏi cơn ngơ ngẩn.


“Cô là Dawson, đúng không?” anh ấy hỏi bằng giọng khàn khàn, trang trọng.


Tôi gật đầu khi anh ấy chìa tay phải ra.


Liệu tôi có nên nói dối không? Ồ, thôi kệ. Muộn rồi.


“Rất vui được gặp cô.”


“Um, tôi cũng vậy,” tôi nói và bắt tay anh.


Anh giữ tay tôi lâu hơn một chút trước khi buông ra. Anh không giới thiệu tên mình. Sau khi đứng im lặng một lúc lâu như một thế kỷ, tôi quyết định sẽ là người phá vỡ sự im lặng lần này.


“Và, uh, tên của anh là gì?”


“Ôi! Đúng rồi, thật thô lỗ khi tôi không nói tên của mình. Thực ra, vấn đề là, ừm, tôi không có tên.”


“Hả?”


Người này sao vậy?


“Mọi người chỉ gọi tôi là Người Bán Hàng.”


Tôi không kìm được một tiếng rên rỉ, cảm giác mới mẻ khi thấy một người đàn sau sau ngần ấy năm, đã nhanh chóng tan biến.


Sau tất cả những chuyện trong ngày hôm nay, tôi lại bị kẹt với một người bán hàng. Và còn là một kẻ kỳ quặc nữa chứ. Thật tuyệt vời cho tôi! Thú vị quá đi.


“Được rồi. Thì. Tôi không có ý định mua bất cứ thứ gì, và tôi có vài việc quan trọng cần giải quyết. Chúc anh một ngày tốt lành,” tôi nói, vẫn cố gắng che giấu sự bực bội khi bắt đầu đóng cửa.


Anh ấy cười, thậm chí còn có vẻ khinh thường, và chặn chân vào cửa.


Tên này đang thực sự hơi quá đà rồi đấy.


“Xin đừng nói dối tôi.”


Tôi nheo mắt lại. “Xin lỗi?”


“Tôi nói, xin đừng nói dối tôi.”


Sự kiên nhẫn của tôi, vốn đã rất ít ỏi, giờ đang bắt đầu bị cạn kiệt.


“Và tôi đang nói dối về điều gì vậy?”


Anh ấy rút chân ra khỏi cửa. “Cô nói cô có việc quan trọng, nhưng đó là một lời nói dối, phải không? Tất cả những gì cô đang làm chỉ là xem một cuốn album ảnh chưa được hoàn thành. Thực ra cô đã làm điều đó gần như cả ngày.”


“Anh đang theo dõi tôi ?” Đó lẽ ra phải là dấu hiệu để tôi ngừng cuộc trò chuyện, nhưng tôi không làm vậy. Có điều gì đó mà tôi không thể giải thích khiến tôi muốn tiếp tục nói chuyện với anh ấy.


“Có thể nói là như vậy. Tuy nhiên, tôi thích nghĩ rằng phải gọi là ‘chờ đợi khoảnh khắc đúng đắn.’”


Ôi, cái này sẽ thú vị đây.


Lẽ ra tôi nên đóng cửa lại, nhưng cảm giác tức giận còn dễ chịu hơn là buồn bã.


“Được rồi, ổn. Khoảnh khắc đúng đắn để làm gì?”


Người Bán Hàng có vẻ bất ngờ.


“Để đưa ra một lời đề nghị chứ sao. Tôi muốn biến ước mơ của cô thành hiện thực.”


Tôi cười vào mặt anh ta.


“Thật sao? Anh có nhận ra mình vừa nói điều gì đó ngớ ngẩn không?”


“Tin tôi đi, tôi rất nghiêm túc.”


Được rồi, kệ đi. Tôi sẽ thử xem hắn ta muốn làm gì.


“Vậy ước mơ của tôi là gì?”


Một nụ cười vừa ác độc vừa quan tâm hiện lên trên mặt anh.


“Em chỉ… em chỉ ước có thể gặp anh một lần nữa.”


Cái thái độ bình tĩnh nhưng hơi khó chịu mà tôi cố gắng giữ lại đã tan biến.


“Anh nói gì?” Tôi hỏi với giọng điệu tuyệt vọng hơn tôi muốn.


“Em chỉ ước có thể gặp anh một lần nữa. Đó chính là ước mơ của cô, đúng không?”


Làm sao anh ấy nghe thấy tôi nói gì được chứ? Liệu có phải anh ta đọc ngôn ngữ môi của tôi, khi đang núp ở bên ngoài? Hay chỉ là một sự đoán mò may mắn? Bất kỳ ai biết tôi cũng có thể đoán ước mơ của tôi. Nhưng anh ta đã lặp lại đúng từng từ của tôi, phải không? Được rồi, quên đi.


“Vấn đề của anh là gì hả? Tại sao anh lại chơi trò này với tôi?”


“Tôi có thể đảm bảo với cô rằng tôi không hề đùa, như cô vừa nói, ‘chơi trò với cô.’ Tôi ở đây vì tôi có một giải pháp cụ thể cho vấn đề cụ thể của cô.”


Người này chắc chắn đang không ổn.


“Và vấn đề đó chính xác là gì?” tôi hét lên.


Ánh mắt của anh ấy dán chặt vào chiếc nhẫn của tôi.


“Chà… vấn đề về người chồng quá cố của cô. Tôi tin rằng cả hai chúng ta đều nhận thức được rằng, cô sẽ không thể vượt qua sau vụ tai nạn đó trong một thời gian dài.”


Máu của tôi từ nóng chuyển sang sôi sùng sục.


Anh ấy gật đầu về phía bàn tay trái của tôi. “Lần cuối cùng cô tháo cái nhẫn đó ra là khi nào? Cô vẫn còn tự trách mình vì anh ta phải đẩy cô ra khỏi đường à? Bây giờ, nếu cô chỉ sẵn lòng…”


Tôi đập cửa vào mặt anh ta. Tôi đập mạnh đến nỗi tôi nghĩ, có thể sẽ làm cánh cửa bay ra khỏi khung. Tôi lẩm bẩm điều gì đó về người đàn ông đó mà sẽ khiến bố mẹ tôi kinh hoàng khi biết được. Có điều gì đó không ổn với Người Bán Hàng này, thật sự không ổn. Ngay cả khi bỏ qua việc anh ta biết ước mơ của tôi cùng với từng từ mà tôi đã dùng, cảm giác như anh ta thực sự hiểu tôi vậy. Tôi khóa cửa và nhìn ra ngoài cửa sổ, cầu nguyện rằng anh ta đã đi rồi. Và đúng là anh ta đã đi.


Vậy là chấm dứt chuyện đó.


Tôi biết trời sẽ không tối trong hai hoặc ba giờ nữa, nhưng nhờ vào việc khóc lóc trước đó cộng với cuộc trò chuyện với Người Bán Hàng, tôi quyết định gọi đó là một ngày. Sau khi đánh răng, tôi đi về phòng ngủ và đóng cửa lại.


“Chao ôi. Một ngày thật tệ,” tôi nói, tiến đến tủ để chuẩn bị quần áo cho ngày mai.


“Quả thật là một ngày tồi tệ đấy nhỉ,” một giọng nói quen thuộc vang lên.


Tôi quay lại và đối mặt với kẻ xâm nhập bất hợp pháp vào nhà tôi—Người Bán Hàng.


Làm sao anh ta vào đây được? Và tại sao tôi không nghe thấy gì khi anh ta đi vào?


“Xin lỗi, quý cô. Tôi đã tự tiện vào đây.”


Tôi liếc nhìn về phía cửa phòng ngủ. Vẫn đóng chặt. Nếu nó mở ra chỉ một chút, tôi có thể nghe thấy tiếng kêu cót két. Vậy tại sao? Cảm giác như anh ta dịch chuyển xuất hiện ngay trong phòng tôi vậy.


Theo hướng nhìn của tôi, anh ta nói, “Xin đừng tốn thời gian để cố gắng tìm hiểu nữa. Không đáng để giải thích.”


Anh ta đúng. Đây không phải lúc để lo lắng về điều đó. Hơn nữa, tôi có thể suy nghĩ thêm sau khi đuổi anh ta ra khỏi nhà với vài cái xương sườn gãy và một cái đầu nứt. Anh ta có vẻ không có mang vũ khí, nhưng tôi sẽ không để điều đó cản trở mình trong việc tung ra một cú đánh hoặc hai với cái gậy đang chờ ở chân giường. Nó đang dựa vào chân giường bên phía tôi, nên anh ta không thể nhìn thấy nó từ vị trí của mình. Tôi có một cái khác bên cạnh cửa trước, nhưng không biết có ích gì ở đây hay không. Hơn nữa, việc dùng hai cái gậy cùng lúc lại có vẻ không hiệu quả lắm.


Tôi thà gọi cảnh sát, nhưng tôi không biết anh ta có súng hay dao không. Tấn công anh ta và tung ra một cú đánh hoặc hai, có vẻ an toàn hơn là với lấy điện thoại di động của mình. Hơn nữa, anh ta đang chặn lối ra duy nhất, nên không có chỗ nào để chạy trong khi tôi chờ cảnh sát đến.


Được rồi. Mình phải giữ cho anh ta nói chuyện và từ từ tiến về phía giường. Hành động như thể tôi chỉ đang ngồi xuống. Rồi lao vào anh ta.


“Xin lỗi một lần nữa vì sự xâm nhập. Tôi không thể không cảm thấy cuộc trò chuyện trước đó của chúng ta bị cắt ngắn đi. Cô chưa bao giờ cho tôi câu trả lời về lời đề nghị của tôi.”


Được rồi, tôi sẽ chiều theo anh ta. Bất cứ điều gì để giữ cho anh ta bị phân tâm.


“Ừ, xin lỗi về chuyện đó, Anh chỉ đang làm tôi hơi tức giận thôi.”


Anh ấy nhún vai.


“Được rồi, tôi biết lời đề nghị của anh. Vậy anh muốn gì đổi lại? Linh hồn của tôi à?” tôi nói, vừa lăn mắt vừa thêm một tiếng cười cho có vẻ hài hước.


Anh ấy cười. “Tất nhiên là không. Đừng có ngớ ngẩn vậy chứ. Tất cả những gì tôi muốn là một kỷ vật của cô mà thôi.”


“Cũng hợp lý đấy. Kỷ vật kiểu gì vậy?” tôi hỏi trong khi đi về phía giường.


“Không có gì phải lo lắng đâu. Tôi chắc là cô sẽ không phản đối.”


“À, điều đó phụ thuộc vào món đồ, đúng không? Tôi có thể sẽ gặp chút vấn đề với lựa chọn của anh đấy.”


Anh ấy gật đầu đồng ý.


“Tôi nghĩ vậy. Dù không phải là ý tôi muốn nói.”


“Ý anh là gì, vậy?”


Tôi nắm chặt cái gậy. Tôi chắc chắn rằng kim loại sẽ cảm thấy tuyệt vời khi đập vào đầu anh ta.


Anh thở dài. Nghe có vẻ thất vọng, như một giáo viên phát hiện ra học sinh yêu thích của mình đã đạo văn bài luận cuối kỳ.


“Xin đừng.”


“Đừng cái gì?”


Tôi cần một chút thời gian để làm cho anh ta phân tâm. Có thể vẫn có vũ khí ẩn dưới áo khoác của anh ta. Thú thật, có thể anh ta đã rút nó ra từ lâu, nhưng ai mà biết được.


“Cái gậy—cái gậy Easton mà cô dùng trong đội bóng nhỏ. Đó chính là cái cô đang cầm, đúng không.”


Mắt tôi mở to ra.


“Sao anh biết?”


Tôi có thể giả vờ không biết, nhưng có điều gì đó mách bảo tôi rằng đây không phải, chỉ là một cú đoán may mắn.


“Điều đó không quan trọng. Tất cả những gì cô cần biết là đây là một sự lãng phí thời gian thôi. Cô sẽ không tấn công tôi.”


Ừ, chắc chắn rồi, anh bạn ơi.


Tôi siết chặt tay quanh cái gậy và lao về phía cột giường. Tôi nhắm một cú đánh vào bên hông anh ta với tất cả sức lực mà tôi có thể dồn lại. Đó! Một cú trúng! Cú đánh vào đầu anh ta sẽ đến tiếp theo. Ít nhất, nó đáng lẽ phải như vậy. Nhưng không. Tôi không thực hiện cú đánh đầu tiên, và tôi không đi vòng qua cột giường. Tôi không đi được một bước nào.


Anh ta không bắn tôi. Anh ta không làm gì với tôi. Tôi chỉ không thể tự mình tấn công được. Tôi nhìn chằm chằm vào chân mình.


Chuyện gì đang xảy ra vậy? Di chuyển đi! Tôi đã nói, không, đã hét lên với chính mình.


Không có gì xảy ra, cơ thể tôi không thể chuyển động theo hướng tôi muốn.


“ Đang bối rối à?”


Có gì đó không ổn với chúng. Mất một lúc để nhận ra, nhưng cuối cùng tôi nhận ra chúng trông… giống như mắt của thú vật. Đúng rồi, chính xác là vậy. Ở những chỗ mà đáng lẽ ra mắt người phải có, tôi chỉ nhìn thấy đôi mắt màu cam lửa của một con thú. Đó là cách mô tả tốt nhất mà tôi có thể nghĩ ra.


“Cô đang thắc mắc chuyện gì à?”


Tôi gật đầu.


“Được rồi, Helen.” Chuyện gì đã xảy ra với sự trang trọng mà anh ta dường như rất muốn giữ gìn? “Tôi sẽ không lãng phí thời gian của cô để giải thích về cái chuyện ‘không thể di chuyển’ này. Thực ra, tôi còn chưa hiểu rõ về nó nữa. Tất cả những gì tôi biết là cô không thể tấn công tôi.”


Anh ta nói đúng. Dù tôi có cố gắng thế nào, tôi cũng không thể di chuyển về phía anh ta.


“Được rồi, vậy thì. Chúng ta bắt đầu thôi.”


Anh ta bắt đầu tháo găng tay, cái găng tay ở tay trái lần này.


“Tôi còn một người khác muốn gặp tối nay, nên tôi cần phải đi. Tôi nghi ngờ anh ta sẽ muốn mở cửa sau khi trời tối.”


Găng tay của anh ta đã hoàn toàn được tháo ra, và anh ta đưa tay về phía tôi. Có điều gì đó không ổn với nó, mặc dù nó còn tệ hơn cả vấn đề với đôi mắt.


Cái tay đó trông như thể anh ta đã cho vào lò nung, đếm đến ba mươi, rồi cho lại vào và đếm đến năm mươi. Những mảng lông đen mọc lởm chởm trên đó, gần như là anh ta đã bắt đầu gắn nó vào nhưng chỉ dừng lại giữa chừng. Dù bị bỏng, nhưng da không chỉ có mặt mà còn dày và giống như chân thú.


“Vậy… điều ước của cô. Cô muốn gặp lại chồng mình, đúng không? Có cơ hội xin lỗi hả? Làm mọi thứ trở nên đúng đắn? Cá nhân tôi nghĩ đó là một điều thật buồn cười để tự trách mình, nhưng thôi thì. Chúng ta bắt đầu thôi.”


Tôi tiến về phía anh ta với một ý chí không phải của mình, để cái gậy lại phía sau. Cái tay là điều mà cơ thể tôi dường như chỉ quan tâm tới. “Bắt tay tôi đi.” Chỉ một mệnh lệnh đơn giản và đó là những gì cơ thể tôi tuân theo. Nhưng tâm trí tôi thì lại có thể tự do chạy lòng vòng.


Mình đang làm gì vậy? Dừng lại! Kiềm chế lại đi, được không!?


Thật vô nghĩa. Dù tôi có hét lên thế nào, tôi cũng không thể ngăn mình tiến về phía trước. Sau cái cảm giác như đã kéo dài hơn cả một thế kỷ nhưng lại ngắn hơn một phần triệu giây, tôi đã đến khoảng cách bắt tay. Tôi nhìn, hoặc đúng hơn, cơ thể tôi buộc tôi phải nhìn lên anh ta. Nụ cười đầy ác ý từ lúc trước lại trở về, nhưng lần này không có chút tử tế nào cả.


“Điều ước của cô đổi lấy một kỷ vật, hãy coi như đây là một thỏa thuận.”


Anh ta nắm tay tôi và bắt tay thật chặt. Tôi bắt đầu mất ý thức. Điều cuối cùng tôi nghĩ trước khi ngất đi là tôi không nên mở cái cửa đó...


Mắt tôi mở toé ra và cơ thể tôi bắn thẳng lên ngồi dậy, mồ hôi tuôn chảy xuống đầu rồi rơi xuống giường. Tôi nghĩ về chuyện tối qua, tôi nghĩ về người Bán Hàng kia.


Một giấc mơ chăng? Tôi đã nghĩ vậy. Không, không thể nào. Nó quá thật.


Tôi đã có những cơn ác mộng kéo dài trong nhiều năm, và chúng luôn là những cuộc phiêu lưu hoang dã (và đáng sợ) không có căn cứ vào thực tế. Nhưng lần này thì khác. Không phải một giấc mơ. Tuy nhiên, vẫn còn một tia nghi ngờ tồn tại, nghi ngờ đã bị xóa bỏ ngay sau đó.


Có điều gì đó không ổn, tôi nhận ra.


Tôi nhìn xuống tay trái, nơi nguồn gốc của sự bối rối. Chiếc nhẫn của tôi đã biến mất. Nhưng trước khi tôi kịp suy nghĩ về điều đó, có ai đó đã bấm chuông cửa.


“Điều ước của bạn đổi lấy một kỷ vật.” Không phải là những gì người Bán Hàng đã nói sao?


Bất chấp những phản kháng trong tâm trí, hy vọng tràn ngập trong tôi, hy vọng lướt qua cái bóng đỏ gọi là người Bán Hàng.


Tôi lao ra khỏi giường và chạy đến cửa.


Cầu mong đó chính là anh. Làm ơn hãy để đó là anh, tôi cầu xin.


Tôi chạy hết tốc lực dọc hành lang và đến cửa nhanh hơn bất kỳ vận động viên Olympic nào có thể. Tôi mở cửa ra. Tôi đứng đối diện với chồng mình.


“Chào, Helen.”


Những cơn khóc trước đó không thể so sánh với khoảnh khắc này. Anh cố gắng nói điều gì đó khác, nhưng tôi đã lao vào ôm chặt lấy anh ấy, trước khi những từ ngữ kịp thoát ra khỏi miệng

“Đó là anh. Thật sự là anh, Andy!” Tôi khóc nức nở.


Tôi ôm anh chặt hơn và nói những lời mà tôi cần anh nghe.


“Cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã cứu em.”


“À, ổn thôi?” anh cười trong khi đáp lại cái ôm. “Không có gì to tát cả. Đừng lo về điều đó.”


“Nhưng nếu em chỉ chú ý hơn chút nữa…”


“Ê, không sao đâu. Anh nói thật đấy.”


“Không. Nếu em chỉ…”


Anh đã chặn tôi lại bằng một nụ hôn. Tôi không thực sự nhận ra mình đã nhớ những khoảnh khắc như vậy nhiều đến đâu cho đến bây giờ. Nó thật tự nhiên. Thật tuyệt vời. Nhưng cũng cảm thấy… không ổn. Có điều gì đó không ổn. Đôi môi của anh. Chúng có vị như cái chết.


Tôi kéo mình ra khỏi anh, phá vỡ cái ôm của anh.


“Chờ đã.”


“Helen? Có chuyện gì vậy?”


Tôi đã nghĩ đến việc bỏ qua mọi thứ và bịa ra một cái cớ. Đó là lúc tôi nhận thấy khuôn mặt của chồng mình. Nó đã khác so với lúc tôi mở cửa. Mắt phải của anh đã mờ đi, và một vết đen của sự thối rữa đã chiếm lấy má trái của anh.


“Andy…,” tôi nói, giọng bắt đầu run rẩy.


“Chắc là do hơi thở của anh, đúng không? Anh biết mình nên kiểm tra nó trước khi gõ cửa.”


Tôi không chú ý lắm đến câu nói này của anh.


“Andy, chuyện gì đang xảy ra? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”


Vết bẩn trên má anh đang lan ra. Nó đã chiếm lấy bên trái khuôn mặt và đang tiến gần sang bên phải. Và tóc anh. Nó đã từ nâu sẫm chuyển sang xám nhạt.


“Ý em là gì? Helen, em có ổn không?”


Điều này không thể xảy ra. Dừng lại. Dừng lại đi!


“Dừng lại!” Tôi hét lên khi kéo anh vào lòng.


Tôi không biết mình đang cầu xin ai. Có thể là Chúa—có thể là người Bán Hàng—có thể là không ai cả.


“Cục cưng, em làm anh sợ đấy.”


Giờ giọng nói của anh ấy cũng bắt đầu thối rữa. Nó ngày càng khàn hơn từng giây một.


“Có chuyện gì vậy?” Tôi cảm thấy cái chạm lạnh của những ngón tay xương xẩu của anh trên má mình. “Em có thể nói với anh. Em biết anh luôn ở đây vì em. Chúng ta đã hứa sẽ làm điều đó cho nhau mà, đúng không?”


Anh đẩy tôi ra với đủ sức để khiến tôi ngã lùi lại.


“Em nhớ lời hứa đó mà, đúng không, Helen?”


Giọng anh giờ đây, chỉ còn là một tiếng thì thầm đầy ép buộc. Tóc anh hầu như đã rụng hết, và quần áo của anh đang chùng xuống, cơ thể bên dưới đang héo mòn nhanh chóng. Anh lùi lại một bước, rồi thêm một bước nữa, rồi lại một bước nữa. Tại sao anh lại đẩy tôi ra? Tại sao anh không giữ tôi lại?


Tôi lao đến ôm chặt anh, mặc kệ vẻ bề ngoài của anh và những nỗ lực của anh để rời xa tôi. Dù sao đây vẫn là chồng tôi. Phải không?


“Xin anh, đừng đi.” Lần này, tôi đang cầu xin chính Andy. Ừ, như thể một người đàn ông chỉ còn là da và xương này có thể kiểm soát tình hình hơn tôi.


“Em ở đây, Andy. Không sao đâu, em ở đây.” Nước mắt tôi thấm ướt lưng áo anh.


“Helen?” giọng anh khàn khàn.


“Vâng?” Tôi hỏi trong khi cố gắng hết sức để không sụp đổ hoàn toàn vì anh.


“Cái này…” Tôi phải áp tai vào miệng anh mới nghe được. “Tất cả đều là lỗi của em.”


“Gì cơ?”


“Anh nói, tất cả là lỗi của em.”


Tôi kéo đầu ra và nhìn thẳng vào mắt anh. “Không, đừng nói vậy. Làm ơn, làm ơn đừng nói vậy.”


“Đó là sự thật.” Anh ấy cố gắng hơn nữa với những dây thanh quản đang hỏng để đảm bảo tôi vẫn có thể nghe thấy anh. “Anh không bị đông cứng tới chết vào lúc đó. Em đã làm vậy. Em là lý do mà anh chết.”


“Em…” Tôi không biết phải nói gì. Tôi có thể nói gì đây?


Hơi thở của anh rít ra từ phổi đang co lại. Anh đang vật lộn để thở. Không, không phải vậy.


“Em không nên mở cái cửa đó,” anh ấy cười. Tiếng cười của anh ngày càng to hơn dù cơ thể anh lẽ ra không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào. Và có thể tôi đang nghe nhầm, nhưng vào khoảnh khắc đó, tiếng cười của anh nghe giống hệt như người Bán Hàng.


Đăng nhận xét

Post a Comment (0)

Mới hơn Cũ hơn