(r/Nosleep) Một Trải Nghiệm Kinh Dị Và Kỳ Lạ Của Tôi Về Lucid Dreaming


Tôi đã tìm thấy cộng đồng nosleep này, vào khoảng một tuần trước, và vì đây là nơi có nhiều người có kinh nghiệm về siêu nhiên và những điều "khác thường", tôi nghĩ mình nên chia sẻ về trải nghiệm kỳ lạ của mình, dù sao đi nữa, thì đây là câu chuyện của tôi:


Kể từ ngày 6 tháng 11 năm 2015, tôi chưa một đêm nào ngủ trọn giấc. Bởi vì vào đêm của ngày 5 và 6, anh trai tôi, mà tôi sẽ gọi là B, đã qua đời. Anh ấy lớn hơn tôi 4 tuổi và chết do quá liều thuốc. Anh có tiền sử lạm dụng ma túy và bệnh tâm thần kéo dài, và anh ấy liên tục bị dằn vặt bởi lo âu, trầm cảm và rối loạn ăn uống trong thời gian thiếu niên. Thế nên anh bắt đầu tự chữa bệnh. Cannabis và nhiều loại thuốc trực tuyến khác là sự lựa chọn của anh. Những loại thuốc và chất gây ảo giác, kết hợp với việc lạm dụng rượu sau này, đã ảnh hưởng xấu đến não bộ của anh. Anh bắt đầu có những hình ảnh, ảo giác. Mọi thứ đều biến mất và thay đổi màu sắc. Anh nhìn thấy những người bóng mờ ở góc mắt, nhưng khi quay lại nhìn, họ đã biến mất. Và anh nói mình đã thấy những bức tường “thở” và “rung động”.


Lucid Dreaming liệu ... có thật hay không?

Để chống lại những cảm giác và hình ảnh khủng khiếp đó, anh đã sử dụng nhiều thuốc hơn. Và tình trạng càng tệ hơn. Anh bắt đầu lạm dụng và sử dụng sai thuốc được kê đơn cho mình, và rất có thể anh chết do quá liều thuốc chống trầm cảm. Sau khi khám nghiệm tử thi, có dấu hiệu của những hóa chất cụ thể đó trong máu của anh.


Những điều tra viên hiện trường cũng đã phát hiện ra cách anh ấy chết. Anh đã ngã xỉu sau khi đứng dậy từ máy tính, ngã sấp người xuống, và do tác dụng của thuốc, anh ấy cũng đã nôn ra. Nhưng vì vị trí té sấp người của mình, nên chất nôn không thoát ra khỏi miệng được. Anh cố gắng thở, nhưng không thể cử động. Thế là anh ngạt thở đến chết trong khi bất tỉnh.


Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe rằng anh ấy không phải chịu việc đó. Và anh ấy không cảm thấy đau đớn gì.


Tôi đã biết tất cả điều này từ các bác sĩ và bác sĩ tâm thần mà anh thường xuyên nói chuyện. Tôi thậm chí đã đọc tất cả các tóm tắt từ mọi nhà trị liệu mà anh từng nói về sự nghiện ngập của mình. Tất cả hồ sơ y tế của anh đã được cung cấp cho tôi và gia đình sau khi B chết.


Tôi nhận được tin về cái chết của anh vào lúc 16:35 ngày 6 tháng 11 qua cuộc gọi từ bố tôi. Cả tháng 11 là một khoảng mờ trong trí nhớ của tôi. Những khuôn mặt và giọng nói méo mó. Những lựa chọn về nơi và cách an táng anh ấy. Tôi nghe cùng một câu nói lặp đi lặp lại từ nhiều người khác nhau.


Tôi vẫn không tin là anh trai mình đã mất rồi...

“Thật khủng khiếp, tớ hy vọng cậu hiểu rằng tớ luôn ở đây, nếu cậu cần nói chuyện với ai đó, về bất cứ điều gì.”


Lặp đi lặp lại mãi. Thật điên rồ. Tất cả họ đều nói như vậy. Tất cả bạn bè và bạn cùng lớp của tôi.


Nhưng tất cả đều là những lời nói dối, nói khách sáo, mỗi khi tôi cố gắng truyền đạt cảm giác của mình tệ hại thế nào, họ lại bỏ qua tôi. Tôi không có ai để nói chuyện, vậy nên sau một thời gian, tôi chỉ là không còn quan tâm nữa. Tôi học cách cười và lịch sự nói “Cảm ơn. Bạn là một người bạn tốt.”


Đó là điều mà tất cả họ muốn nghe mà thôi.


Quay lại về chuyện giấc ngủ của tôi nhé, hay là… Thôi, không có giấc ngủ nào cả. Tôi đã ngừng ngủ một tuần sau khi B qua đời. Tôi trở mình qua lại, quanh quẩn trên giường. Làm ướt giường bằng mồ hôi, nước mắt và đôi khi cả máu từ mũi. Mỗi khi tôi cố gắng ngủ, ga trải giường cảm giác như lưỡi dao cứa vào da thịt tôi. Không khí thì vừa đặc lại vừa khô. Và khi tôi cố thở, tôi như hít phải lửa vào phổi mình vậy.


Tôi gần như đang khô cạn. Mệt mỏi và trống rỗng. Rỗng tuếch.


Sau một tuần trôi qua, B được chôn cất. Một chiếc quan tài mà gia đình tôi và tôi đã chọn. Nó rất đẹp. Cũng có mùi thơm nữa. Nó màu be và hơi xanh ở viền phía trên. Được làm từ gỗ bạch dương. B luôn thích vẻ ngoài của gỗ bạch dương. Đám tang được tổ chức vào ngày 13 tháng 11. Đó là ngày duy nhất trong tháng 11 mà tôi nhớ một cách hoàn hảo. Nhưng tôi sẽ không đi vào chi tiết về ngày đó trong bài viết này. Bởi vì tôi nhớ từng chi tiết, và nó sẽ quá đau đớn nếu tôi cố gắng tái hiện ký ức này.


Thật kỳ lạ, vào đêm sau đám tang, tôi đã có thể ngủ một chút. Chỉ khoảng một giờ thôi. Tôi không mơ hay nhớ gì về giấc ngủ đó cả. Nhưng tôi thấy đồng hồ trên tường bỗng nhiên nhảy từ 5:12 sáng sang 6:04 sáng chỉ trong cái chớp mắt.


Sau đó tôi đã chớp mắt hai lần.


Lần đầu tiên mở mắt ra, tôi thấy một bóng đen đứng trước đồng hồ trên tường. Chỉ vừa đủ để nhận ra hình dáng đó đang đứng trong bóng tối, nhưng có vẻ nó là người. Nó nhìn giống con người. Sau cái chớp mắt thứ hai, nó đã biến mất. Và tôi đã nhìn thấy chiếc đồng hồ. Căn phòng hoàn toàn im lặng, đồng hồ của tôi là loại kỹ thuật số, nên không có tiếng tích tắc. Nhưng có một sự thay đổi nổi bật.


Đó là tôi cảm thấy rất thoải mái.


Giường không còn bỏng rát nữa. Không khí thì tươi mát. Mắt tôi không còn cay xè, và tôi không còn đổ mồ hôi. Tôi không có thêm giấc ngủ nào từ đêm đó, nhưng tôi cảm thấy như mình đã được nghỉ ngơi đầy đủ, khi ăn sáng vào buổi sáng hôm đó, và tôi cũng đến trường nữa, lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài.


Điều đó cứ tiếp tục xảy ra, lặp đi lặp lại. Đêm này qua đêm khác. Tôi ngủ một giờ, và nó dường như chỉ là trong một cái chớp mắt. Nhưng tôi không bao giờ thấy bóng đen đó nữa. Tôi cố giữ cho mắt mở sau một khoảng thời gian ngắn ngủi. Nhưng tôi chỉ thấy đồng hồ nhà mình mà thôi. Một giờ trôi qua kể từ giây trước. Nó cảm thấy lạ lùng, nhưng tôi không phàn nàn gì về điều đó.


Sau nửa năm, nó đã tăng lên ba giờ một đêm, vẫn là giấc ngủ tức thời như trước.


Và tôi không bao giờ thấy bóng đen đó nữa.


Cho đến gần đây.


Tôi đã nói chuyện với bác sĩ tâm lý của mình về cách ngủ kỳ lạ của tôi, và ông ấy đã đề xuất một số viên thuốc, chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn. Vậy nên tôi đã bỏ thuốc. Nhưng sau đó ông ấy đã đề xuất một cách ngủ mà tôi chưa từng nghe trước đây. Mơ tỉnh. Một cách ngủ mà bạn có thể 100% kiểm soát những gì xảy ra trong giấc mơ của mình. Một giấc mơ mà bạn có thể làm bất cứ điều gì. Ông ấy đã từng có những bệnh nhân không bao giờ ngủ được vì gặp ác mộng. Và khi bạn mơ tỉnh, bạn có thể tiêu diệt những con quái vật của mình và chiến đấu với những ác quỷ ám ảnh bạn. Rõ ràng là nó đã có hiệu quả cực kỳ tốt. Và với tình huống kỳ lạ của tôi, thật thú vị để xem nó sẽ có tác dụng gì lên tôi.


Ông hy vọng điều này sẽ giúp tôi bắt đầu ngủ nhiều hơn, hoặc có thể thực sự mơ tỉnh. Và có thể điều này sẽ giúp tôi chiến đấu với nỗi buồn do sự mất mát của anh trai tôi, là B. Điều này vẫn ám ảnh tôi đến tận bây giờ.


 

Quá trình này thực ra rất đơn giản. Bạn đi ngủ vào những giờ cố định. Và bạn ghi lại những giấc mơ của mình trong một cuốn “nhật ký”, hay một cái gì đó giống như “sổ tay giấc mơ”. Dù tôi đã không có giấc mơ nào trong hơn nửa năm, tôi vẫn ghi lại bất cứ điều gì xảy ra trong suốt đêm vào một tài liệu trên google drive. Ngay cả trong suốt ban ngày, tôi cũng ghi lại những suy nghĩ của mình. Tôi cần phải luyện não mình để hiểu khi nào tôi tỉnh và khi nào tôi ngủ. Để lấy lại quyền kiểm soát tâm trí trong vô thức của mình.


Đây là tất cả những điều tôi đã ghi trong “nhật ký” của mình. Bắt đầu từ đêm sau đám tang.



Đêm giữa 13 - 14 tháng 11 năm 2015.


Khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy một hình bóng lạ trước đồng hồ trên tường. Nó có hình dáng như con người và tối màu. Tôi chỉ vừa đủ để phân biệt nó trong bóng tối của phòng mình. Sau khi tôi chớp mắt một lần nữa, nó đã biến mất. Điều này xảy ra vào lúc 6:04 sáng.


Nhật ký bao gồm những suy nghĩ ngẫu nhiên của tôi như: “tôi thấy một bông hoa” hoặc “tôi đã làm bài tập về nhà”. Nhưng sau khi tôi trở nên ngày càng giỏi hơn trong việc ghi chép suy nghĩ của mình trong suốt ban ngày, tôi lại có những giấc mơ.


Tôi viết tất cả giấc mơ của mình bằng chữ viết nghiêng và sau đó là những suy nghĩ phản ánh bằng chữ bình thường, để dễ dàng phân biệt giữa chúng. Tôi LUÔN ghi lại giấc mơ ngay sau khi tôi tỉnh dậy, để việc ghi chép luôn được cập nhật mới nhất có thể.


Đây là những gì tôi đã viết:


Đêm giữa 10 - 11 tháng 3 năm 2017. Lạnh. Tôi đang đứng trong một khu rừng. Chỉ có cây bạch dương trong tầm mắt. Tôi nghe thấy tiếng khóc ở trên cao, bị ngăn cách. Giống như có ai đó khóc ở phòng bên cạnh tôi.

 

Khi tôi tỉnh dậy, tôi không cảm thấy mình như được nghỉ ngơi chút nào. Tôi cảm thấy không thoải mái… Và bị đầy bụng. Và tôi bị chảy máu mũi nữa.

 

Đây là giấc mơ đầu tiên của tôi sau hơn một năm rưỡi. Tôi không hiểu tại sao tôi lại nhớ nó rõ như vậy. Tôi đoán thói quen cố gắng ghi nhớ giâc1 mơ đã có kết quả cuối cùng. Vậy nên tôi tiếp tục ghi chép và viết ra những giấc mơ tiếp theo.

 

Đêm giữa 11 - 12 tháng 3 năm 2017.


Ấm áp. Bình yên và dễ chịu. Một sự đung đưa đều đặn bao quanh tôi. Như một em bé trong chiếc nôi. Chậm rãi nghiêng từ bên này sang bên kia. Chìm sâu hơn vào giấc ngủ. Sau đó tôi mở mắt ra. Vẫn trong giấc mơ. Tôi nhìn xuống tay mình. Chúng rất mờ ảo.


Tôi được bảo rằng đây là điều xảy ra khi mơ tỉnh. Tay bạn sẽ bị mờ đi.


Tôi cảm thấy rất phấn khích. Đây rồi! Tôi đang kiểm soát được giấc mơ của mình!


Không hiểu sao, tôi lại quyết định muốn gặp mẹ trong giấc mơ của mình. Nhưng tôi không thể. Tôi vẫn chưa thực sự kiểm soát được giấc mơ của mình.


Có người khác đang kiểm soát giấc mơ này.


Tôi chớp mắt một cái, và thấy mẹ tôi. Đang khóc nức nở, dựa vào một cái cây nào đó, một cái cây bị ngã.


Cây bạch dương.


 

Tôi nhìn qua vai mẹ, bà đang cầm cái gì đó trong tay. Đó là một bức ảnh của một khuôn mặt, khuôn mặt của tôi. Nhưng đó không phải là khuôn mặt thật của tôi, nó cảm giác như là khuôn mặt của tôi vậy. Nhưng không phải.


Tôi cố gắng ôm mẹ, nhưng tôi không thể di chuyển được.


Rồi tôi tỉnh dậy với cái mũi bị chảy máu. Cảm giác bồn chồn lại xuất hiện. Và tôi cảm thấy đầy bụng cả ngày, còn hơn cả hôm qua.


Đêm giữa ngày 12 - 13 tháng 3 năm 2017.


Tôi đang đứng trước một bức tường. Nó làm bằng đá. Những khối đá lớn, cao khoảng một mét. Nó trải dài về phía chân trời ở cả hai bên và vươn xa lên bầu trời. Phía sau tôi là một hàng dài người. Đang chờ tôi làm một cái gì đó.


“Đưa tay vào túi của anh đi”, một cô gái đứng ngay sau tôi nói. Tôi quay lại và thấy mặt cô ấy. Đó là em họ tôi. Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi. Bình tĩnh.


“Đưa tay vào túi của anh đi.” Cô ấy nhắc lại. Tôi làm theo và thấy một cái đục. Một cái mà bạn hay dùng để đục đá ấy. Tôi nhìn cô ấy lần nữa với ánh mắt nghi ngờ. Nhưng cô ấy chỉ đứng đó. Nhìn thẳng vào mắt tôi.


“Viết cái gì đó đi.” Cô ấy nói.


“Gì vậy? Tôi nên viết cái gì?” tôi hỏi.


“Viết bất cứ điều gì anh cảm thấy muốn viết.” Đó là câu trả lời.


Tôi thở dài, gật đầu, và đi gần hơn đến bức tường. Tôi nâng cái đục lên và để nó chạm vào một khối đá. Nó ngay lập tức tạo ra một vết cắt nhỏ. Tôi nghĩ bạn thường cần một cái búa để tạo vết lõm trên đá. Nhưng tôi đã viết bằng những chữ lớn: “GIẤC MƠ”. Sau đó tôi đưa cái đục cho em họ, và cô ấy tiến lên phía trước. Cô ấy viết, lại bằng chữ nhỏ: “THA THỨ”. Và đưa cái đục cho người tiếp theo trong hàng. Đó là một trong những người bạn từ thời mẫu giáo của tôi, cách đây rất lâu. Anh ấy viết bằng những chữ to: “BẠN BÈ”. Và quy trình tiếp tục. Trong hàng người là tất cả những người mà tôi từng quan tâm. Họ đều viết một cái gì đó. Tôi nhận thấy một số từ như “CÔNG BẰNG”, “HÀO PHÁP”, “QUAN TÂM” và nhiều hơn thế nữa.


Nhưng đột nhiên tôi đứng như trời trồng. Sau khi tất cả mọi người kết thúc việc viết lên tượng đá. Họ đều nhìn tôi, và tôi không thấy B đâu cả.


Tôi tỉnh dậy. Hôm nay không cảm thấy bồn chồn hay đầy bụng. Tôi không cảm thấy có gì bất thường.


Đêm giữa ngày 15 và 16 tháng 3 năm 2017.


Tôi đã viết thêm cái này bây giờ khi đang đăng bài viết, vì đây là chỗ mọi thứ trở nên… điên rồ. Những đêm tiếp theo, tôi thường tỉnh dậy sau khi viết lại giấc mơ của mình. Vì khi tỉnh dậy, máy tính của tôi đã bật sẵn. Và khi tôi mở nhật ký để viết mọi thứ lại, thì tôi thấy mọi thứ đã được viết sẵn rồi. Với một số chi tiết lộn xộn, điên rồ. Những điều thậm chí tôi còn chẳng biết mình đã mơ như vậy nữa. Mọi thứ viết ở đây vẫn là trích dẫn 100% từ nhật ký của tôi.


Bò bò bò… trườn trườn trườn… Đây là khuôn mặt của mình, hay nói chính xác hơn là không gian của khuôn mặt mình. Có lửa. Dầu và xăng. Máu của mình là dầu. Các mạch máu đang bơm axit ắc quy.


 

Mình thấy cái cây. Nó vẫy tay chào mình… Một ông lão vẫy tay chào mình. Ông ấy có những ngón chân rất cũ kĩ. Chúng mọc trong đất. Ông ấy là đất. Ông ấy ở bên trong mình. Trong khuôn mặt mình. Ông ấy gọi mình là “öBnrJ”. Ông chỉ về phía biển. Mình chìm. Mình CHÌM. Chìm sâu tới nơi mà mọi thứ không thể nghĩ ngợi gì nữa.


Mình thực sự sợ hãi khi tỉnh dậy với điều này. Mình nhớ cái cây đó từ giấc mơ, nhưng không nhớ “ông lão”, hay rằng ông đã gọi mình là “öBnrJ”. Mình nhớ phần chìm, nhưng cảm giác đó không giống như đang chìm chút nào. Nó giống như, bị ngạt thở hơn.


Đêm giữa ngày 16 và 17 tháng 3 năm 2017.


Trái đất lạnh lẽo đang cháy. Chỉ là một con giòi trong xác chết. Mình đang ngồi trên một cái cây làm từ băng, người đàn ông gọi mình là “öBnrJ”. Ông ấy gọi mình. Khi mình nhảy, mình rơi xuống, xuống, xuống, xuống, và xuống nữa.


Xương của mình kêu răng rắc. Cảm giác thật tốt. Ông nâng mình lên vai và chúng mình đi câu cá. Ông ấy chẳng bắt được gì, nhưng mình thì bắt được hết. Tất cả đều là của mình. Ông ấy mừng cho mình.


Sau khi thấy điều này, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra nữa. “Ông lão” vẫn chưa có mặt trong những giấc mơ của tôi bây giờ. Nhưng rõ ràng là giấc mơ này không đúng tí nào, vì tôi không kiểm soát được giấc mơ của mình. Tôi đã nhắc đến trong nhật ký giấc mơ là vào giữa ngày 11 và 12 tháng 3 rằng “Ai đó đang kiểm soát giấc mơ của mình”. Và có vẻ đúng là như vậy, vì tôi không còn mơ nữa, Tôi vừa tỉnh dậy với những thứ này, Tôi thậm chí không nhớ đến chuyện đi ngủ. Có vẻ tôi như đã ngủ gật trước máy tính, và khi tỉnh dậy, tôi đang ngồi trên ghế, với máy tính vẫn đang chạy. Và khi tôi di chuyển chuột, màn hình sáng lên và tôi được chào đón với một giấc mơ đã được ghi lại sẵn. Tôi bắt đầu nghĩ rằng mình đang mộng du.


Sau đêm đó, tôi quá sợ hãi để cảm thấy mệt mỏi. Tôi đã uống sáu chai nước tăng lực mỗi ngày để tỉnh táo. Và tôi đã nói chuyện với nhà trị liệu của mình về điều này, và ông ấy đã khá lo lắng. Ông ấy gần như đã cầu xin mình bắt đầu hãy ngủ lại đi, nhưng mình từ chối. Cho đến khi chúng tôi đạt được một thỏa thuận. Tôi sẽ có một cái camera trong phòng, ghi lại cảnh khi mình ngủ. Nếu tôi đứng dậy và bắt đầu gõ trên máy tính, thì chúng tôi sẽ biết đó chỉ là một trường hợp mộng du nghiêm trọng. Nhưng nếu có điều gì khác xảy ra, chúng tôi sẽ xem xét.


Tôi đã đặt camera vào đêm tiếp theo. Nó ở một góc trong phòng tôi, gần trần nhà. Nó được hướng ở một góc mà có thể ghi lại cả giường và máy tính của tôi trong một màn hình. Hôm đó tôi không đi học, không uống nước tăng lực hay cà phê nào, và vào lúc 10:30 PM, tôi đi ngủ, nhưng tôi không ngủ được cho đến 4:53 AM, và đây là những gì đã xảy ra:


Tôi sẽ miêu tả mọi thứ mà đoạn ghi âm đã ghi lại trong những [] dấu ngoặc này.


 

[GHI ÂM] Đêm giữa ngày 12 và 13 tháng 4 năm 2017.



[Tôi thấy mình thỉnh thoảng trở mình trong giấc ngủ, nằm sấp, rồi bên trái, rồi nằm bụng, rồi bên phải, và lại nằm sấp. Tôi lặp đi lặp lại vòng này khoảng ba mươi phút. Rồi những chuyện kỳ quặc bắt đầu xảy ra.


Tôi bắt đầu thở rất nặng nhọc, và tôi bắt đầu lẩm bẩm. May mắn là camera có micro khá tốt nên tôi nghe được một số lời mình nói, nhưng đa phần chỉ là những tiếng bô bô, xì xầm.


“...Tóc...Ma...cử chỉ...ánh nắng buổi sáng…lạnh…hắc…” Tôi lẩm bẩm khoảng mười phút. Nhưng rồi tôi dừng lại. Và từ từ, một cái cột gì đó tối tăm bừng lên từ ngực tôi, thẳng hướng trần nhà. Nó rời khỏi ngực tôi sau khi cao khoảng 180cm/6feet. Và từ trong bóng tối, nó hình thành những thứ nhìn giống như tay chân. Và một cái đầu. Tất cả trông giống như cái bóng mà tôi đã thấy vào đêm sau đám tang. Chỉ khác là đen hơn. Giống như một cái lỗ đen có một cái lỗ đen hơn bên trong nó. Và tôi nhận ra rằng tôi đã ngừng thở, không hề thở chút nào.


Hình dáng đó chỉ nổi lơ lửng trên đầu tôi một lúc, cho đến khi nó hạ xuống từ không khí và đứng cạnh giường tôi. Nó nhìn tôi, hoặc nói đúng hơn, nó không có mắt, nhưng nó quay đầu về phía cơ thể tôi trên giường. Và rồi nó lại tiến tới máy tính của tôi, và bật nó lên. Màn hình sáng lên một chút khiến tôi có thể thấy rõ hơn hình dáng của nó trong ánh sáng, nó không có cạnh sắc, trông giống như một cái bóng mờ ảo. Nó cúi xuống bàn làm việc của tôi và bắt đầu gõ trên bàn phím của tôi, rất chậm rãi. Có thể một hoặc hai lần gõ mỗi giây. Nó dường như biết mật khẩu của tôi vậy, vì rõ ràng nó gõ nhiều hơn, và nó đang gõ trong nhật ký giấc mơ của tôi. Nó đã gõ khoảng mười phút. Rồi nó chỉ rời khỏi máy tính và đứng ở cuối giường tôi.


Nó nó đã đứng theo một cách mà nó đã chắn tầm nhìn của tôi, nhìn đến đồng hồ trên tường.


Đó chính là những gì tôi đã thấy đêm sau đám tang!


Sau khoảng một phút chỉ đứng đó, nó từ từ kéo tay về hai bên và khép chân lại, rồi trở lại thành cột đó. Nó lơ lửng trên cơ thể tôi một lúc, rồi trở lại vào ngực tôi. Ngay khi nó ở trong cơ thể tôi, tôi bắt đầu thở lại. 43 phút tiếp theo chỉ đơn thuần là tôi thở, tỉnh dậy. Tuy nhiên tôi chỉ nhớ đêm này như một cái chớp mắt tức thì mà thôi.]


Đây là những gì mà hình dáng đó đã viết:


Thế giới quay xung quanh một ngôi sao. Xung quanh một cụm. Xung quanh một lỗ. Xung quanh một cụm. Xung quanh một lỗ. Rồi sao nữa? Tất cả mọi thứ quay quanh cái gì??? Chúng ta chỉ thấy những gì chúng ta có thể thấy. Tôi có thể thấy ông lão. öBnrJ là tên của tôi. Ông ấy gọi tôi như vậy. Ông ấy là đất, ông ấy là cái cây, ông ấy là chính mình.


Một bức tường đá bao quanh tất cả. Một bức tường từ ngữ. Chặn tầm nhìn của chúng ta đối với sự thật. Chúng ta cần phải buông bỏ. Chúng ta cần ngừng quay lại. Chúng ta phải ngăn bức tường không trở nên trống rỗng.


Những hòn đá bao quanh mình.


Giờ mình đã hiểu rằng tất cả những giấc mơ mình đã có đều có liên kết. Với ông lão, cái cây và bức tường đá.


Nhưng còn cái quay cuồng thì sao? Hình dáng đó đang nói về vũ trụ à? Làm sao các ngôi sao quay quanh nhau, và quay trong lỗ đen của một thiên hà? Làm sao các thiên hà quay trong cụm và siêu cụm? Chẳng lẽ “Bức tường đá” ví vọn rằng vũ trụ có thể quan sát được? Và những từ ngữ là thông tin hạn chế của chúng ta về vũ trụ?


[GHI ÂM] Đêm giữa ngày 13 và 14 tháng 4 năm 2017.


[Tất cả xảy ra giống như đêm trước, tôi trở mình một lúc, rồi lẩm bẩm mấy từ. Lần này tôi chỉ nghe được những từ này: “Không gian… mặt… ốc vít… ong trong… kỳ lạ… rắn chắc… rùng rợn…” Và rồi cột tối lại bừng lên từ ngực tôi, nổi lơ lửng một chút, và trở thành một hình dáng. Nó đứng cạnh giường tôi và quan sát cơ thể không thở của mình. Và rồi nó bắt đầu gõ máy tính của tôi. Chậm rãi như trước.]


Tôi đã tỉnh dậy với đoạn văn này:


Mày đã tìm thấy tao. Chúng không hiểu tao là ai. Tao là gì. Tại sao gọi tao bằng nó? Tao là öBnrJ. Ông lão gọi tao là öBnrJ.


Không nhiều không ít.


Người sống trong bóng tối phải mơ. Nếu không, hắn sẽ không ngủ. Hắn sẽ chìm và sa ngã. Tao sinh ra từ cây bạch dương. Tao chết trong lửa. Tao sẽ không ngủ cho đến khi những từ ngữ biến mất, và bức tường sụp đổ dưới chân tao. Hãy hòa làm một với mặt đất và tao sẽ nghỉ ngơi mãi mãi.


[Nó quay trở lại cơ thể mình, nhưng không qua ngực, mà qua mũi. Và tôi thấy mình tỉnh dậy ngay lập tức sau khi nó trở lại, và dưới ánh sáng của màn hình, mình thấy mình đang chảy máu mũi.]


Tôi nhớ rõ ràng rằng đã tỉnh dậy với cái mũi chảy máu vào sáng hôm đó. Và cảm giác căng khó chịu lại hiện diện. Có thể là öBnrJ (hình dáng đó muốn được gọi như vậy) vẫn đang tỉnh dậy trong cơ thể tôi, khiến tôi cảm thấy khó chịu?


[GHI ÂM] Đêm giữa ngày 14 và 15 tháng 4 năm 2017.


Tôi đã nói chuyện với öBnrJ vào đêm nay.


Tôi bỗng tỉnh dậy khi nó đang quan sát tôi từ bên giường. Tôi hít thở khó khăn và cảm thấy rất lạnh. Nó không di chuyển chút nào, nhưng tôi vẫn cảm thấy kinh hoàng.


“Đừng sợ” öBnrJ nói.


Tôi vẫn sợ muốn chết đây. Nhưng öBnrJ không di chuyển. Giọng của öBnrJ thật lạ, tôi không nghe như nó đang nói với mình, mà là nghe thấy trong đầu, và cảm nhận như một rung động nhẹ trong phổi. Tôi nuốt nước bọt và nói:


“Um… sao tôi… lại tỉnh dậy?”


“Cậu đã tỉnh dậy” öBnrJ nói.


Bây giờ tôi đang ngồi thẳng trên giường, nhìn chằm chằm vào hình dáng tối tăm khó mà tưởng tượng nổi, gần như vô hình trong bóng tối của phòng mình.


“Tôi biết, tôi đã tỉnh dậy. Nhưng sao lại là bây giờ? Tôi không hề thở.”


“Cậu chỉ đang ngủ mà thôi, theo cách nói là vậy, hãy cảm nhận trái tim của cậu.” öBnrJ nói.


Tôi cẩn thận đặt tay lên bên trái ngực, vẫn nhìn vào khoảng không trong bóng tối.


Tim tôi đã ngừng đập. Tôi cũng không có mạch.


“Cái quái gì vậy... Tôi chết rồi sao!?” Tôi gần như hét lên. Nhưng giọng tôi cũng lạ, tôi chỉ nghe thấy giọng mình trong đầu.


“Gần như là vậy” öBnrJ nói “Nhưng không hẳn.”


“Vậy giờ tôi phải làm gì? Tôi sẽ chết sao?”


“Không nếu cậu không muốn.”


“vậy thì tôi không muốn chết” tôi nói.


“Vậy thì cậu sẽ không chết.”


Tôi chớp mắt. Và tỉnh dậy.


 

Tôi vẫn đang nằm trên giường, ngay lập tức kiểm tra mạch và ngực. Tôi có nhịp tim, thở phào nhẹ nhõm, và cười một chút. Tôi nghe thấy tiếng vọng nhẹ của giọng mình trong phòng. Có phải đó chỉ là một giấc mơ nữa không? Hay nó thực sự đã xảy ra? Tôi thật sự đã tỉnh dậy và nói chuyện với öBnrJ sao?


Tôi vội vàng kiểm tra đoạn ghi hình từ camera, và tôi thấy điều này:


[Mình đang nói chuyện với öBnrJ. Nhưng miệng mình không hề cử động. Chỉ có cơ thể mình. Mình thấy mình hoảng loạn khi kiểm tra nhịp tim, và khi mình chớp mắt. Nhưng trong khoảnh khắc mình chớp mắt, thật kỳ lạ. Bởi vì mình thấy mắt mình nhắm lại, và trong khung hình tiếp theo của đoạn ghi hình, mình đang nằm xuống. Như thể mình đã được dịch chuyển trở lại tư thế ngủ. Mình lại ngừng thở. Và lần này öBnrJ chỉ gõ sáu chữ cái trên máy tính của mình. Trước khi quay trở lại cơ thể mình, chui qua ngực.]

 

GIẤC MƠ


Đây là nơi nhật ký của tôi dừng lại cho đến giờ, mọi người ạ. Tôi đang cảm thấy kinh ngạc và sốc sau đêm này. Tôi muốn biết liệu có ai trong số các bạn đã có trải nghiệm tương tự, hoặc nếu bạn có thể giúp mình hiểu öBnrJ muốn gì hay không?.


Đăng nhận xét

Post a Comment (0)

Mới hơn Cũ hơn