Có chuyện gì đó đã xảy ra với nhân viên trực ca đêm, tôi là người làm thay thế ca của anh ấy.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ là người làm thế ca đêm cả, nhưng tôi đoán đó là cách mà đôi khi cuộc sống thử
thách chính bản thân của bạn. Tôi luôn là nhân viên ca ngày tại siêu thị
yên tĩnh này, một người bình thường, đáng tin cậy, làm việc bình thường và đáng
tin cậy. Thói quen của tôi rất đơn giản: vào làm lúc 9 giờ sáng, xử lý dòng
khách hàng ổn định, và về nhà lúc 6 giờ chiều, dễ dàng, dễ đoán.
Nhưng đêm qua, mọi thứ đã thay đổi.
Khoảng 8 giờ tối, tôi nhận được cuộc gọi từ quản lý của
mình, Linda. Linda đã luôn tốt bụng với tôi kể từ khi tôi bắt đầu ở đây. Cô ấy
là một người phụ nữ ngọt ngào, luôn hiểu biết khi ai đó cần thời gian nghỉ ngơi, hoặc khi lịch trình cần
thay đổi một chút. Vì vậy, khi cô ấy gọi và tôi nghe thấy sự khẩn trương trong
giọng nói của cô ấy, tôi không ngần ngại lắng nghe.
“Tom?” Giọng cô ấy vang lên qua điện thoại, căng thẳng và
nhanh chóng. “Tôi cần anh giúp
tôi một ân huệ vào tối nay.”
Tôi có thể cảm nhận ngay rằng có điều gì đó không ổn. Tôi dựa vào quầy bếp ở nhà, nhìn vào bữa tối còn sót lại. “Được thôi, Linda. Có chuyện gì vậy?”
“Đó là… ừm, về Jackson.” Cô ấy dừng lại, cảm giác nặng nề,
như thể cô ấy đang sắp xếp lại
lời nói rất cẩn thận. “Là
cái ông anh làm ca đêm ấy. Anh ấy
không trả lời điện thoại, và không ai thấy anh ấy rời khỏi công ty vào sáng nay.”
Tôi nhíu mày. Jackson? Anh ta đã làm việc ca đêm được vài tháng rồi,
người đàn ông trầm tính, giữ mình, tôi luôn cảm thấy anh ta là người đàn ông rất đáng tin cậy. “Có
thể anh ấy chỉ ngủ quên, quên sạc điện thoại?”
“Tôi ước là đơn giản như vậy,” Linda thở dài. “Tôi đã kiểm
tra camera, Tom à, Anh ấy
không rời khỏi cửa hàng.”
“Ý cô là anh ấy không rời khỏi thật sao?”
“Nghiêm túc
đấy,” cô ấy tiếp tục, giọng nói hạ thấp gần như thì thầm, “anh ấy đã ở
đây lúc 6 giờ sáng khi ca sáng đến, nhưng sau đó… không gì cả. Anh ấy đã biến mất.
Giống như anh ấy tan biến.”
Trái tim tôi đập thình thịch. Mọi thứ đang trở nên kỳ lạ. “Vậy…
cô cần tôi thay anh ấy tối nay?”
“Chỉ lần này thôi,” cô ấy đảm bảo với tôi. “Tôi biết là tôi thông báo hơi muộn, nhưng anh là người duy nhất rảnh.
Làm ơn, Tom, coi như tôi nợ
anh một chầu bia.”
Có điều gì đó trong giọng nói của cô ấy khiến tôi cảm thấy
không yên tâm, nhưng tôi đã đồng ý. Linda đã tốt với tôi, và tôi không thể mặc kệ cô ấy trong hoàn cảnh
khó khăn. Dù sao, điều tồi tệ nhất có thể xảy ra trong một ca đêm yên tĩnh là
gì?
“Được rồi,
tôi sẽ làm,” tôi cuối
cùng nói. “Nhưng mà
chỉ lần này thôi đấy.”
Linda thở phào nhẹ nhõm. “Cảm ơn, Tom, tôi nợ anh lần này.”
Đến 10:30 tối, tôi đang trên đường đến siêu thị để đi làm, chuẩn bị tinh thần
cho điều tôi nghĩ sẽ là một đêm dài chán nản. Cửa hàng nằm ở ngoại ô thị trấn,
trong một khu dân cư yên tĩnh. Đó là một trong những nơi mà không bao giờ thấy
nhiều hoạt động, đặc biệt là vào ban đêm. Tôi đoán rằng tôi sẽ có lẽ ở một mình
trong hầu hết ca làm của mình.
Khi tôi tiến
đến cửa vào phía sau, tôi nhận thấy điều gì đó kỳ lạ. Cửa phòng nhân viên, thường
được khóa vào giờ này trong đêm, đã bị thổi mở. Một cơn gió mạnh đẩy nó qua lại
trên bản lề, tạo ra tiếng kêu cót két đáng sợ. Và rồi tôi thấy anh ấy, Jackson.
Anh ấy đứng
ngay bên trong cửa ra vào, run rẩy như một chiếc lá trong gió. Đôi mắt anh ta mở
to, đỏ ngầu, và chứa đựng điều gì đó mà tôi không thể xác định, có lẽ là sự sợ
hãi? Anh ấy trông như không ngủ trong nhiều ngày, khuôn mặt nhợt nhạt và hốc
hác.
“Jackson?”
Tôi gọi, bối rối hơn là lo lắng vào lúc đó. “Cái quái gì đang diễn ra ở đây? Quản
lý đang tìm anh từ sáng tới giờ đấy.”
Jackson
không trả lời ngay lập tức. Anh ấy loạng choạng tiến về phía tôi, những bước đi
không vững. Khi đến gần, tôi thấy mồ hôi đọng lại trên trán anh ấy mặc dù không
khí của màn đêm khá mát mẻ.
“Tom,” giọng
anh ta khàn khàn, gần như không thể phát âm thành lời. “Đừng… đừng làm ca đêm.”
Tôi chớp mắt,
bị sốc bởi sự khẩn trương trong giọng nói của anh ấy. “Gì cơ? Anh đang nói gì vậy?”
“Cậu không
hiểu rồi,” anh ấy lẩm bẩm, quơ tay qua mái tóc rối bù. “Nơi này… không như vẻ bề
ngoài của nó đâu. Cậu không muốn ở đây vào ban đêm đâu. Hãy tin tôi.”
Tôi không
thể không cảm thấy một chút khó chịu. Jackson luôn có phần kỳ quặc, nhưng hành
động như vầy thì hơi quá mức. “Nào, anh bạn, anh đang bị hoảng loạn quá rồi đấy.
Có lẽ anh cần xin phép nghỉ vài ngày rồi.”
Anh ấy nắm
lấy cánh tay tôi, cái nắm bất ngờ mạnh mẽ đối với một người trông yếu ớt như vậy.
“Không. Tôi nghiêm túc đấy. Đừng ở lại đây.”
Tôi nhìn anh ấy, bối rối.
Rồi anh ấy
tiếp tục nói: “Nhưng nếu anh vẫn kiên quyết ở lại… hãy kiểm tra ngăn kéo cuối
cùng của quầy. Có thứ gì đó ở đó sẽ giúp anh. Và vì Chúa, hãy rời đi lúc 6 giờ
sáng. Không sớm hơn một phút, không muộn hơn một phút.”
“Jackson,
hãy lắng nghe tôi.”
“Tôi sẽ
không bao giờ quay lại vào trong đó đâu,” anh ấy cắt ngang, lắc đầu dữ dội.
“Không bao giờ.”
Rồi, trước
khi tôi có thể nói thêm điều gì, Jackson đã chạy vụt đi ra ngoài, lao vào bóng
tối như thể mạng sống của anh ấy phụ thuộc vào đó.
Tôi đứng đó
vài phút, quan sát Jackson biến mất vào màn đêm. Hành vi của anh ấy thật kỳ lạ,
nhưng tôi cho rằng đó chỉ là do kiệt sức. Làm việc vào ban đêm có lẽ đã ảnh hưởng
đến anh ấy, mọi người luôn suy nghĩ hông rõ ràng khi họ thiếu ngủ.
Tuy nhiên,
điều gì đó về lời cảnh báo của anh ấy cứ ám ảnh trong tâm trí tôi.
Khi tôi cuối
cùng bước vào cửa hàng, tôi thấy nhân viên ca ngày, Sarah, đang chuẩn bị rời
đi. Cô ấy chào tôi bằng một nụ cười mệt mỏi, nhưng tôi có thể thấy sự nhẹ nhõm
trên khuôn mặt cô ấy, cô ấy đã sẵn sàng để kết thúc ca làm việc.
“Chào,
Tom,” cô ấy ngáp. “Cảm ơn vì đã thay ca tối nay.”
“Không có
gì,” tôi đáp, nhìn xung quanh. “Nhân tiện, em có thấy Jackson vào lúc nãy
không? Anh ấy có hành động hơi kỳ lạ đấy nhờ.”
Sarah nhướn
mày. “Jackson? Không, em không thấy anh ấy.”
Tôi nhíu
mày. “Em nói vậy là có ý gì? Anh ấy vừa ở ngoài cửa cách đây một phút mà, lo lắng
về điều gì đó.”
Cô ấy lắc đầu,
rõ ràng là hơi bối rối. “Em đâu có thấy ai đâu, và em cũng đã ở đây suốt cơ mà.”
Một sự rùng
mình chạy dọc sống lưng tôi, nhưng tôi ép bản thân mình phải gạt bỏ nó. “Kỳ lạ
thật đấy, có thể anh ấy đang ẩn nấp đâu đó.”
“Có thể,”
Sarah nói, có vẻ không bị thuyết phục. “Chúc anh may mắn tối nay nhé. Thường
thì nơi này rất yên tĩnh, nhưng…” Cô ấy do dự, cắn môi như thể muốn nói thêm điều
gì.
“Nhưng cái
gì?”
“Không có
gì,” cô ấy nói nhanh, nắm lấy áo khoác. “Chỉ là… đừng để cái thứ đó ảnh hưởng đến
anh. Hẹn gặp lại vào ngày mai.”
Và với điều
đó, cô ấy rời đi, để lại tôi một mình trong cửa hàng yên tĩnh, được chiếu sáng
bằng đèn huỳnh quang.
Vài phút đầu
tiên không có gì bất thường. Một vài khách hàng lướt vào, mua đồ ăn nhẹ đêm
khuya hoặc lấy vài món đồ họ đã quên. Tôi quét hàng hóa của họ, nói chuyện phiếm
và ổn định tâm lý trong ca làm mà tôi nghĩ sẽ khá dễ dàng.
Khoảng
11:30 tối, cửa hàng hoàn toàn im lặng. Không còn khách hàng, không còn xe cộ
qua lại bên ngoài. Chỉ có tôi và tiếng ồn của tủ lạnh.
Tôi bắt đầu
thư giãn, nghĩ rằng có thể ca làm đêm này không tệ như tôi tưởng.
Nhưng rồi,
khi tôi ngồi sau quầy, tôi nhận thấy có điều gì đó kỳ lạ. Ở cuối cửa hàng,
trong những lối đi mờ mờ, có một hình dáng, một khách hàng, có thể? Nhưng họ
không di chuyển. Chỉ đứng ở đó giữa hai lối đi, như thể họ đang chờ đợi điều
gì.
“Xin chào?”
Tôi kêu lên, nhìn vào những lối đi tối tăm. Không có ai đáp lại.
Hình dáng
đó đứng yên bất động ở cuối cửa hàng, nơi ánh sáng yếu, tạo ra những bóng đổ
dài và rùng rợn giữa các kệ hàng. Tôi nheo mắt, cố gắng phân biệt chi tiết,
nhưng thật khó để biết đó có phải là con người hay chỉ là tâm trí tôi đang chơi
khăm tôi. Cửa hàng thì im ắng, ngoại trừ tiếng ồn nhỏ của các tủ lạnh và tiếng
vo vo thấp của đèn huỳnh quang trên cao.
“Xin chào?”
Tôi kêu lần nữa, to hơn lần trước.
Không có phản
hồi. Hình dáng đó không di chuyển. Thật khó chịu, nhưng tôi tự thuyết phục rằng
có lẽ đó chỉ là một khách hàng đang đứng lại trong bóng tối, có thể đang quyết
định mua một món ăn khuya nào đó. Tôi chuyển sự chú ý đến màn hình an ninh,
nghĩ rằng tôi có thể nhìn rõ hơn về người đang đứng đó.
Kỳ lạ,
camera có hướng nhìn thẳng vào lối đi đó lại không ghi lại gì cả. Chỉ có những
lối đi trống rỗng, kệ hàng được xếp đồ, nhưng không có người nào trong tầm
nhìn. Tôi nhíu mày, quay lại nhìn lối đi, và tim tôi ngừng đập một nhịp. Hình
dáng đó đã di chuyển. Nó gần hơn một chút vào bây giờ, chỉ cách phần ánh sáng yếu
ớt một khoảng thôi, nhưng vẫn đứng yên một cách bất thường.
Mắt tôi
quay lại màn hình. Vẫn không có gì. Hình dáng đó không có ở đó, không thể nào
như vậy được.
Tôi dụi mắt,
cố gắng xua đi cảm giác khó chịu đang dần dần lắng xuống trong bụng. Có thể đó
chỉ là một trò chơi của ánh sáng, hoặc có thể họ đứng ở một điểm mù của camera.
Có thể là vậy.
Nhưng khi
tôi nhìn về phía lối đi lần nữa, hình dáng đó đã di chuyển một lần nữa, lần này
thì gần hơn nhiều. Bây giờ, nó đứng dưới ánh sáng rõ hơn một chút, nhưng bằng
cách nào đó, bóng tối vẫn bám bao trùm họ. Tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của
người đó, chỉ là hình dáng mờ nhạt của một người. Họ đứng đó, hoàn toàn yên lặng,
như thể đang chờ đợi điều gì.
Cơ thể tôi
tự động di chuyển trước khi tôi có thể dừng lại. Tôi đứng dậy từ phía sau quầy
và đi về phía lối đi. Ngay khi tôi quẹo qua góc và vào lối đi… không có gì cả.
Không ai ở đó.
Tôi đứng im
một lúc, tóc gáy nổi lên. Cửa hàng trống rỗng. Chỉ có tôi ở đó.
Tôi kiểm
tra từng lối đi, đi chậm qua mỗi lối, cố gắng tìm bất kỳ dấu vết nào của người
đã từng ở đây. Nhưng không ai trong cửa hàng cả. Cuối cùng, tôi quay lại quầy,
tự nhủ rằng người nào đó chắc chắn đã rời khỏi cửa hàng một cách lặng lẽ.
Tôi kiểm
tra các camera một lần nữa. Mọi thứ đều sạch sẽ. Không có dấu hiệu của bất kỳ
chuyển động nào.
Và rồi tôi
nhớ những gì Jackson đã nói với tôi.
Ngăn kéo.
Tôi do dự,
nhìn vào màn hình một lần nữa. Đêm đã đi qua giữa đêm, và cửa hàng cảm thấy im ắng
hơn bao giờ hết, sự im lặng đè nặng lên tôi. Miễn cưỡng, tôi mở ngăn kéo cuối
cùng phía sau quầy, mong đợi có thể là một vài chìa khóa hoặc vật dụng gì đó.
Thay vào đó, ngón tay tôi chạm vào một mảnh giấy gập lại.
Tôi mở nó
ra và đọc những dòng đầu tiên:
Đây là những
quy tắc mà bạn cần phải tuân theo để vượt qua đêm làm việc này. Tôi đã tìm hiểu
chúng một cách khó khăn, vì vậy tôi đã ghi chú tất cả ở đây để giữ cho những
nhân viên mới vào ca đêm được an toàn. Nếu bạn gặp một sự kiện kỳ lạ nào đó
khác, hãy ghi chú lại cho người sau.
Tôi lắc đầu,
nghĩ rằng đây là một trò đùa công phu của Jackson hoặc một trong những đồng
nghiệp khác của tôi. Tuy nhiên, một phần trong tôi không thể gạt bỏ sự nghiêm
túc mà Jackson đã thể hiện khi anh ấy cảnh báo tôi trước đó. Giọng nói của anh ấy
vang lên trong đầu tôi, cùng với vẻ mặt mệt mỏi, sợ hãi của anh ấy.
Tôi tiếp tục
đọc danh sách.
Quy tắc 1:
Đôi khi, bạn sẽ thấy một hình dáng mờ ảo ở cuối cửa hàng, chỉ đứng giữa hai lối
đi. Nó sẽ không di chuyển trừ khi bạn phớt lờ nó. Luôn luôn gật đầu hoặc vẫy
tay để công nhận sự hiện diện của nó, và nó sẽ để bạn yên.
Tôi cảm thấy
một cơn hoảng loạn bất ngờ, và trước khi tôi có thể dừng lại, tôi la lên vào cửa
hàng trống rỗng, “Đúng rồi, thật hài hước, các bạn của tôi ôi! Trưởng thành dữ
rồi đó!”
Giọng nói của
tôi vang vọng trong các lối đi, nhưng cửa hàng vẫn im lặng, như thể đang chờ đợi
điều gì đó vậy.
Tôi tiếp tục
đọc.
Quy tắc 2:
Từ 2:00 sáng trở đi, Lối đi số 7 sẽ trở nên khác biệt. Các sản phẩm được sắp xếp
lại, không khí lạnh hơn, và bạn sẽ bắt đầu thấy những "điều kỳ lạ" mà
không có ở đó.
“Chắc chắn
rồi,” tôi lẩm bẩm, lại lắc đầu. Đây chắc chắn phải là một trò đùa khởi đầu kỳ
quặc cho ca đêm. Tuy nhiên, một sự bất an kỳ lạ đã lắng xuống trong xương của
tôi, khi tôi tiếp tục đọc.
Quy tắc 3:
Giữa 1:00 sáng và 4:00 sáng, chỉ có năm khách hàng có thể vào cửa hàng. Sau
khách hàng thứ năm, bất kỳ ‘khách hàng’ nào tiếp theo đều không phải là con người,
bất kể chúng trông như thế nào. Hãy đếm chúng cẩn thận, và nếu có người thứ sáu
vào, hãy khóa mình trong văn phòng phía sau và không rời đi cho đến khi bạn chắc
chắn rằng họ đã rời khỏi.
Tôi mở to mắt
khi đọc quy tắc đó. Tôi đã buộc bản thân mình phải tiếp tục đọc.
Quy tắc 4:
Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, Lối đi số 3 phải được dọn dẹp chính xác lúc 2:45
sáng mỗi đêm. Một vết tràn sẽ xuất hiện trên sàn từ hư không, và bạn phải lau
chùi ngay khi nhìn thấy nó. Phớt lờ nó sẽ khiến vết tràn lan ra, và sớm thôi, bạn
sẽ nhận thấy những dấu chân ướt xuất hiện xung quanh cửa hàng.
Tôi cười
khúc khích một cách lo lắng, càng lúc càng nghe vô lý rồi đấy.
Quy tắc 5:
Nếu cửa sau để mở không khóa, một người nào đó, hoặc một cái gì đó, sẽ vào sau
nửa đêm. Bạn sẽ không nhận ra họ, nhưng bạn sẽ cảm thấy một cơn ớn lạnh, như thể
có ai đó đang đứng sau lưng bạn.
Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng tôi ngay khi tôi đọc dòng đó. Tôi vô thức nhìn ra cửa sau, cái cửa mà tôi đã để mở, nghĩ rằng không ai sẽ đi qua đó, làm phiền tôi. Chúng tôi chưa bao giờ khóa nó vào ban ngày, vậy tại sao lại phải khóa vào ban đêm?
Quy tắc tiếp
theo khiến tôi cảm thấy thêm nhiều nỗi sợ hãi hơn.
Quy tắc 6:
Thỉnh thoảng, bạn có thể bắt gặp hình ảnh của chính mình đang đi dạo trên các lối
đi, xếp hàng hóa, hoặc lau sàn. Dù bạn làm gì, đừng lại gần họ, và đừng để họ
thấy bạn.
Một cảm
giác khó chịu bắt đầu lan tỏa trong bụng tôi. Tôi cố gắng cười cho qua, nhưng sự
thật là danh sách này đang bắt đầu ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi. Tôi tiếp tục
đọc, tay run rẩy.
Quy tắc 7:
Nếu bạn nghe tiếng nức nở hoặc kêu cứu từ văn phòng của quản lý, đừng vào bên
trong. Cửa có thể sẽ hé hở ra. Tiếng khóc sẽ lớn hơn khi bạn tiến lại gần, và nếu
bạn mở cửa, nó sẽ dừng lại. Một cái gì đó khác sẽ chờ đợi bạn trong sự im lặng
đó.
Tôi ném lại
danh sách vào ngăn kéo để quên đi nó, thì một điều gì đó trong khóe mắt làm tôi
đứng sững lại. Một bóng hình thoáng qua màn hình an ninh, gần cửa sau.
Tôi phải chắc
chắn là không có ai đã vào đây cả.
Tôi vội
vàng đi về phía cửa sau, mong đợi sẽ thấy một trong những đồng nghiệp của mình
đang lén lút, cố gắng làm tôi sợ. Nhưng khi tôi đến cửa, không có ai cả. Không
khí cảm thấy lạnh một cách bất thường, và một luồng gió thổi vào từ cửa sau vẫn
mở. Tôi đóng sầm cửa lại, cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc theo cổ. Tôi đã
khóa nó chặt nó.
Ngay khi
tôi quay lại, có một tiếng gõ nhẹ trên cửa sau. Mồ hôi lạnh chảy trên da, và
tôi từ từ quay lại nhìn cánh cửa.
Tôi mở nó
ra, mong đợi một đồng nghiệp của mình sẽ nhảy ra và làm tôi sợ.
Nhưng không
có ai ở đó cả. Hẻm sau trống không. Tôi bước ra ngoài, nhìn xung quanh.
Không có gì,
không có một bóng hình nào cả.
Tôi đóng cửa
lại và khóa nó.
Khi tôi
quay lại quầy, tim tôi đập nhanh hơn một nhịp. Tôi cảm thấy một sự hiện diện lạnh
lẽo phía sau, thật tới mức tôi gần như có thể cảm nhận được hơi thở trên gáy.
Tôi quay lại.
Không có gì ngoài bức tường.
Cơn lạnh vẫn
còn đó, lén lút chạy dọc sống lưng khi tôi đứng đó, thở mạnh. Quy tắc 5 vang vọng
trong đầu tôi. Tôi cảm thấy có điều gì đó đang theo dõi tôi.
Tôi phải kiểm
soát bản thân, gạt bỏ nỗi sợ hãi bám víu vào da tôi. Đứng im ở sau quầy không
giúp gì được cả. Những quy tắc này thật sự đáng sợ, nhưng chúng chỉ có vậy, những
từ trên giấy. Tôi cần phải di chuyển, làm sáng tỏ đầu óc và nhắc nhở bản thân rằng
đây chỉ là một cửa hàng vắng vẻ, im lặng.
Tôi quyết định
đi một vòng nhanh qua các lối đi, còn xếp lại một vài món hàng để giữ mình bận
rộn nữa. Thói quen quen thuộc sẽ giúp tôi đứng vững, không bị cuốn sâu vào sự
hoang tưởng.
Khi tôi đi
dọc theo các lối đi, mọi thứ có vẻ bình thường lúc đầu, những gian hàng snack
quen thuộc, hàng đóng hộp và đồ uống được xếp gọn gàng ở chỗ của chúng. Nhưng
khi tôi tiến về phía tủ đông ở cuối cửa hàng, một điều gì đó thu hút sự chú ý của
tôi.
Có một hộp
kem nằm trên sàn, ngay trước cửa tủ đông. Nó vẫn được niêm phong, hoàn toàn
nguyên vẹn, nhưng chỉ nằm đó như thể ai đó đã làm rơi nó.
Tôi nhíu
mày. Không ai đã đến khu vực này gần đây. Vài khách hàng mà tôi đã phục vụ trước
đó thậm chí không đến gần những chiếc tủ đông. Tôi cúi xuống để nhặt nó lên, tự
nhủ rằng không có gì cả.
Tôi đứng dậy
với hộp kem trên tay, và khi tôi với tay ra mở cửa tủ đông, một thứ lạnh và rắn
chắc quấn quanh cổ tay tôi.
Cảm giác thật
quá rõ ràng, nhưng tôi không thể thấy thứ gì đã nắm cổ tay tôi cả.
Tôi kéo tay
lại, đưa nó về phía ngực khi tôi loạng choạng lùi lại. Ánh mắt tôi đảo quanh lối
đi tủ đông. Không có ai ở đây cả.
Nhưng tôi
đã cảm thấy điều đó. Có một thứ gì đó đã nắm chặt lấy tay tôi.
Nỗi hoảng sợ
trào lên trong tôi, lạnh và sắc nhọn. Tôi nhìn chằm chằm vào tay mình, da tôi
tê dại ở nơi mà bàn tay đó đã nắm. Những vết đỏ mảnh, vẽ ra đường viền nơi những
ngón tay đó đã chạm vào. Chúng hẹp, và chỉ có ba dấu hiệu rõ ràng, như thể bàn
tay đã nắm tôi chỉ có ba ngón.
"Cái
quái gì…?" Tôi thì thầm với chính mình, nhưng giọng tôi nghe thật nhỏ, gần
như bị át đi bởi tình huống đáng sợ này.
Tôi vội
vàng quay trở lại, tay tôi vẫn tê dại từ cái chạm lạnh. Những đường nét đỏ mảnh
trên cổ tay tôi vẫn còn đó, cháy nhẹ, như thể điều gì đó đã chạm vào tôi, để lại
dấu ấn sâu hơn vào linh hồn tôi, chứ không chỉ là ở bề mặt.
Khi tôi đến
quầy, tôi tựa vào đó, thở hắt ra, tim tôi vẫn đập mạnh trong lồng ngực. Tôi
không thể gạt bỏ cảm giác về những ngón tay lạnh đang nắm chặt cổ tay tôi.
Tôi vẫn
đang nhìn chằm chằm vào tay mình, thì có điều gì đó chuyển động ở góc mắt tôi.
Tôi ngẩng đầu
lên, mắt đảo về phía sau cửa hàng, và đó là khi tôi thấy lại nó. Hình dáng, giống
như trước, đứng giữa các lối đi trong khu vực ánh sáng yếu. Hình dạng của nó bị
bóng tối che khuất, nhưng tôi biết đó là cùng một hình dáng từ trước. Cảm giác
bất ổn mà tôi đã thấy nhưng tự thuyết phục rằng không có thật.
Nó đứng đó,
nhìn chằm chằm vào tôi, không nhúc nhích.
Lần này,
tôi cảm thấy cơn hoảng sợ ập đến nhanh hơn. Quy tắc số một xuất hiện trong đầu.
"Luôn gật
đầu hoặc vẫy tay để công nhận sự hiện diện của nó, và nó sẽ để bạn yên."
Liệu điều
này có thật sự xảy ra không?
Tôi nuốt nước
bọt, cơn khô ở cổ họng khiến tôi khó thở.
Tôi từ từ
nâng tay lên và vẫy một cách nhỏ nhặt, do dự về phía hình bóng mờ ở cuối lối
đi.
Hình dáng
đó không di chuyển, không bước về phía trước hay có bất kỳ thay đổi nào. Nhưng
sau đó, khuôn mặt của nó, hay cái mà có thể gọi là khuôn mặt, sáng lên với một
nụ cười rộng đáng sợ. Nụ cười quá rộng, kéo từ tai này sang tai kia, răng bóng
loáng một cách không tự nhiên trong ánh sáng mờ. Đó không phải là nụ cười của sự
vui vẻ hay ấm áp, mà quá sắc bén, quá giống thú săn mồi. Nó phát ra một ánh
sáng nhạt, không tự nhiên, như thể chính nụ cười đó được tạo ra từ một thứ gì
đó khác thường.
Và sau đó,
hình dáng biến mất.
Tôi đứng
đó, đông cứng tại chỗ, tâm trí tôi vật lộn để hiểu những gì vừa xảy ra.
Điều này
không phải chỉ là trí tưởng tượng của tôi. Có một điều gì đó đang xảy ra, điều
gì đó tồi tệ hơn nhiều so với những gì tôi đã chuẩn bị.
“Ôi trời
ơi…” Tôi thì thầm, tim đập mạnh hơn bao giờ hết.
Tôi không
biết phải làm gì. Chân tôi cảm thấy yếu đuối và run rẩy, tâm trí thì rối bời.
Với đôi tay
run rẩy, tôi mở lại ngăn kéo, tiếng gỗ kêu nhẹ làm tim tôi nhảy lên. Tôi lục
trong đó, cảm nhận được kết cấu thô của tờ giấy gập lại. Danh sách các quy tắc.
Tôi cần phải kiểm tra lại, đảm bảo rằng mình không bỏ lỡ điều gì quan trọng.
Tâm trí tôi quay cuồng sau những gì vừa xảy ra, nhưng tôi cần một cái gì đó cụ
thể để nắm giữ, dù chỉ là một tập hợp những quy tắc kỳ lạ và khó chịu.
Khi tôi mở
tờ giấy ra, thì cửa trước đã vang lên. Tôi giật mình, thần kinh vẫn căng thẳng,
nhưng đó chỉ là một khách hàng, một người đàn ông trung niên. Ông ta trông có vẻ
bình thường.
Tôi thở ra
một hơi run rẩy, cố gắng làm dịu bản thân. Không sao cả, chỉ là một khách hàng
khác, tôi nghĩ, cố gắng làm nhịp tim mình trở lại bình thường. Ông ta gật đầu với
tôi một chút rồi đi sâu vào trong cửa hàng. Tôi theo dõi ông ta một giây, rồi
quay lại với danh sách, bám víu vào nó như một cứu cánh.
“Được rồi,”
Tôi thì thầm dưới hơi thở của mình, rà soát các quy tắc trên tờ giấy. “Giữa 1
giờ sáng và 4 giờ sáng… đếm số khách. Không quá năm người.”
Tôi liếc
nhìn đồng hồ trên tường, vừa qua 1 giờ sáng. Cho đến giờ, chỉ có người đàn ông
trung niên này đã vào. Khách hàng số một. Tôi phải theo dõi ông ta. Không được
phép mắc sai lầm.
“Và… lúc 2:45 sáng… dọn dẹp lối đi số ba.” Tôi thở dài. Nó có vẻ đơn giản, theo lý thuyết là vậy. Nhưng sau những gì đã xảy ra tối nay, không có gì là đơn giản nữa. Tuy nhiên may mắn là, cửa hàng này không lớn. Tôi có thể kiểm soát việc đếm vài khách hàng và dọn dẹp một lối đi cùng lúc. Tôi lặp lại các bước trong đầu, như một câu thần chú, cố gắng tìm kiếm sự an ủi trong thói quen.
Một khách
hàng khác bước vào khi người đàn ông trung niên vừa hoàn tất thanh toán, chúc
tôi một đêm tốt lành khi ông ta cầm túi rời đi. Tôi nhìn theo ông ta đi qua
cánh cửa tự động và biến mất trong đêm.
Đó là người
thứ hai, tôi nghĩ, tôi nhớ kỹ người số hai này.
Rồi, tiếp
theo là một người phụ nữ bước vào, cô ta còn không thèm nhìn tôi, không nói một
lời nào. Cô ấy đi thẳng về phía trước, ánh mắt dán chặt vào một điểm xa xăm,
không chớp mắt. Các cử động của cô ấy cứng nhắc, gần như cơ học, như thể cô ấy
đang bị điều khiển. Làn da của cô, nhợt nhạt và gần như mịn màng một cách không
tự nhiên, lấp lánh dưới ánh đèn huỳnh quang của cửa hàng như thể đó không phải
là da mà là cái gì đó khác, cái gì đó nhân tạo.
Tôi theo
dõi cô ấy khi cô biến mất vào một trong những lối đi, làm mất đi tầm nhìn của
tôi. Hơi thở của tôi mắc lại trong cổ họng. Tôi đã phải cố gắng rất nhiều để
không theo cô ấy, để xem liệu cô ấy có thực sự tồn tại hay không. Nhưng tôi lắc
đầu, buộc mình phải ở lại phía sau quầy.
“Không có
gì cả,” tôi thì thầm với chính mình, cố gắng thuyết phục bản thân. “Chỉ là một
khách hàng kỳ quặc thôi.”
Tôi liếc
nhìn đồng hồ một lần nữa. Chỉ vừa qua 2 giờ sáng. Lối đi số bảy là khu vực nguy
hiểm tiếp theo, theo quy tắc nói là như vậy. Tôi phải tránh nó suốt đêm còn lại,
và điều đó có vẻ là điều đơn giản nhất trên thế giới này, so với những gì tôi
đã gặp phải. Tôi kiểm tra màn hình an ninh, nhìn thoáng qua quang cảnh nhạt
nhòa của lối đi số bảy. Mọi thứ có vẻ… bình thường.
Vào khoảng
2:30 sáng, cửa lại vang lên. Tôi quay lại nhìn thấy một khách hàng khác vào, một
người đàn ông, người này dường như rất bình thường. Ông ấy đi lang thang qua
các lối đi, chọn một vài món hàng. Tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm kích vì ông ấy có
vẻ bình thường.
Nhưng có điều
gì đó làm tôi băn khoăn. Khách hàng thứ ba, người phụ nữ với những cử động như
máy móc, tôi chưa thấy cô ta rời đi. Tôi quay mắt về phía màn hình, và chuyển
qua các góc máy khác nhau. Không có gì. Không có dấu hiệu nào của cô ấy trong cửa
hàng.
Có thể cô ấy
đã rời đi mà tôi không để ý? Tôi nghĩ, cố gắng thuyết phục bản thân. Nhưng cái
hố lo lắng trong bụng tôi chỉ ngày càng sâu hơn.
Bây giờ có
bốn khách hàng. Tôi đếm trong đầu, hy vọng và cầu nguyện rằng sẽ không có ai
khác đến trước 4 giờ sáng. Ý tưởng về việc gặp một “khách hàng thứ sáu” là điều
tôi không thể chịu đựng nổi.
Tôi theo
dõi khách hàng mới nhất khi anh ta thanh toán với hàng hóa của mình, lịch sự
chào “Chúc ngủ ngon” khi anh ta bước ra ngoài.
Bốn, tôi nhắc
nhở bản thân.
Thời gian
trôi qua chậm chạp, kéo dài như hàng giờ, và rồi sự chú ý của tôi đột ngột chuyển
về phía đồng hồ. Gần 2:45 sáng.
Đã đến lúc dọn dẹp lối đi số ba, tôi nghĩ, cảm giác lo lắng dâng lên trong bụng như một viên đá. Tôi lấy cây lau nhà và xô từ phòng sau và từ từ tiến về lối đi. Bước chân của tôi vang vọng trong cửa hàng yên tĩnh, tiếng kêu của bánh xe trên xô lau nghe thật to một cách đáng sợ.
Nhưng ngay
khi tôi đến lối đi, tôi nghe thấy một điều gì đó. Một tiếng thì thầm, nhẹ nhàng
và xa xăm. Tôi đứng sững lại, nắm chặt tay cầm của cây lau. Âm thanh dường như
trôi qua không khí, nhẹ nhàng nhưng không thể nhầm lẫn.
Nó đang gọi
tên tôi.
Tôi từ từ
quay lại, tiếng thì thầm trở nên rõ ràng hơn, khẩn thiết hơn. Tim tôi đập mạnh
trong lồng ngực, mỗi nhịp như đập vào tai tôi. Âm thanh đến từ phía bên kia của
cửa hàng, gần lối đi số bảy.
Chân tôi cảm
thấy nặng như chì khi tôi tiến về phía âm thanh kia, mỗi bước đi đều miễn cưỡng,
nhưng có điều gì đó khiến tôi phải tiếp tục. Tiếng thì thầm lớn hơn khi tôi đến
gần. Nó gọi tên tôi… lặp đi lặp lại, như một lời cầu xin xa xăm.
Tôi đến rìa
lối đi số bảy, tóc gáy tôi dựng đứng. Tôi biết là tôi không nên nhìn. Tôi biết.
Nhưng một cái gì đó đã chiếm lấy tôi, một sự tò mò tăm tối khiến tôi liếc nhìn
quanh góc.
Và những gì
tôi thấy làm máu tôi đông lại.
Lối đi
không còn bình thường nữa. Những hình nộm đứng rải rác khắp nơi, tạo dáng như
thể đang mua sắm, các chi của chúng cứng ngắc trong những bộ quần áo rách nát.
Khuôn mặt nhựa của chúng trống rỗng, nhưng lại phát ra một mối đe dọa im lặng
mà tôi không thể giải thích. Giống như thể chúng bị bắt gặp giữa lúc đang hành
động, và ngay khi tôi nhìn, chúng đứng im tại chỗ.
Tôi lùi lại,
tim đập mạnh trong lồng ngực. Tôi không thể tin vào những gì mình vừa thấy. Tôi
hít một hơi và liếc nhìn lần nữa, trái với mọi bản năng bảo tôi rằng không nên.
Lần này, tất
cả các hình nộm đều nhìn thẳng vào tôi.
Tôi lảo đảo
lùi lại, tay run rẩy, nhịp tim tôi vang vọng trong tai. Cơ thể tôi gào thét bảo
tôi phải chạy, nhưng chân tôi vẫn đứng yên, đông cứng trong sự sợ hãi. Tôi
không muốn tin vào những gì mình đang thấy. Và rồi, ở cuối lối đi, tôi nhìn thấy
cô ấy.
Khách hàng
số ba. Người phụ nữ với những cử động như máy móc. Cô đứng ở cuối lối đi, nhìn
thẳng vào tôi, khuôn mặt trống rỗng. Tim tôi rơi xuống bụng. Cô ấy đã ở đó.
Đột nhiên,
cô ấy di chuyển. Không, cô ấy lao về phía tôi, cơ thể cô ấy co giật một cách bất
thường, các chi của cô ấy vung vẩy theo nhịp điệu cơ học đó. Tôi thốt lên một
tiếng kêu nghẹt thở và chạy trốn, chạy với tốc độ nhanh nhất có thể khỏi lối đi
số bảy. Tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của cô ấy ngày càng lớn
hơn, nhanh hơn.
Khi âm
thanh của bước chân đến gần lối đi, chúng dừng lại. Tôi quay lại và không có gì
cả. Không có dấu hiệu của cô ấy. Không có âm thanh.
Tôi chạy trở
lại quầy, thở hổn hển. Tay tôi bay về phía màn hình an ninh, ngón tay tôi run rẩy
khi tôi lướt qua các camera. Lối đi số bảy trông bình thường trên màn hình,
không có hình nộm, không có người phụ nữ. Chỉ là một lối đi trống rỗng, yên
tĩnh.
Và rồi, từ
đâu đó sâu trong cửa hàng, tôi nghe thấy tên mình một lần nữa. Lần này, tôi
không còn muốn phải chơi trò chơi này nữa.
Tôi liếc
nhìn đồng hồ. Đã qua 2:45 sáng. Lối đi số ba. Tôi cần dọn dẹp lối đi số ba.
Tôi cầm cây
lau nhà và xô, chân tôi cảm thấy yếu ớt. Tôi lao về phía lối đi số ba, nỗi sợ
hãi dâng lên trong bụng. Khi tôi tiến lại gần, trái tim tôi càng chìm xuống
hơn.
Có một vũng
gì đó trên sàn. Một chất lỏng đặc, tối màu trải rộng trên các viên gạch, lấp
lánh dưới ánh đèn huỳnh quang của cửa hàng. Tệ hơn, tôi có thể thấy những dấu
chân ướt dẫn ra khỏi vũng nước, nhỏ bé và giống như của trẻ con, hướng về phía
cuối lối đi.
Tôi không
có thời gian để suy nghĩ. Tôi chỉ di chuyển. Tôi vội vàng tiến về phía vũng nước,
nhúng cây lau vào chất lỏng đục và cọ rửa sàn một cách điên cuồng. Tay tôi run
rẩy khi làm việc, hơi thở tôi đến trong những nhịp thở gấp gáp. Đây là cái gì?
Tôi nghĩ, sự hoảng loạn cào xé tâm trí tôi. Cái gì đang để lại những dấu chân
này?
Tôi lau và
cọ, trái tim tôi đập mạnh trong tai. Dấu chân dẫn về phía cuối lối đi, nhưng
khi tôi lại gần hơn, chúng dừng lại ngay quanh góc. Biến mất, như thể bất kỳ
ai, hoặc bất cứ điều gì, đã để lại chúng ở đây, đơn giản là chỉ biến mất.
Tôi nhìn xuống
sàn nhà giờ đã sạch cóng, tay tôi run rẩy quanh tay cầm của cây lau. Tôi không
biết tin vào điều gì nữa. Tôi không biết điều gì là thật. Tôi để lại cây lau và
xô lại phía sau và loạng choạng quay trở lại quầy, cảm thấy hoàn toàn kiệt sức,
cả về thể chất lẫn tinh thần.
Mệt mỏi, sợ
hãi.
Ngực tôi phập
phồng khi tôi dựa vào quầy, thở hổn hển. Tôi liên tục liếc nhìn ra sau, nửa
mong đợi thấy điều gì đó xuất hiện từ bóng tối.
Tôi lại
nghĩ về Jackson, về việc anh ấy đã mệt mỏi và sợ hãi như thế nào khi cảnh báo
tôi. Anh ấy chắc chắn đã trải qua tất cả những điều này, trải nghiệm từng điều
kinh hoàng này để lập nên cái danh sách quy tắc đó.
Một phần
trong tôi tự hỏi làm thế nào anh ấy đã sống sót qua nó.
Một phần
khác trong tôi không lại không tin rằng chính anh ấy đã lập ra danh sách này .
Gần 4 giờ
sáng, và tôi gần như đã hoàn thành Quy tắc 3, đếm khách hàng. Hoặc ít nhất, tôi
nghĩ là tôi đã làm. Ở đâu đó trên đường đi, giữa những sự kiện kỳ lạ này, tôi
đã bị mất phương hướng. Tâm trí tôi lang thang khắp nơi, nhảy thoát từ khoảnh
khắc không thoải mái này đến khoảnh khắc khác. Nỗi hoảng sợ của đêm đã làm rối
tung sự tập trung của tôi. Tôi cố gắng ghép lại mọi thứ, nhưng càng nghĩ, tôi
càng nhận ra rằng tôi không chắc có bao nhiêu khách hàng thực sự đã vào trong
đây nữa.
Rồi, cánh cửa
ra vào vang lên, âm thanh chói tai làm tôi tỉnh ra khỏi suy nghĩ. Đầu tôi quay
về phía cửa, và một khách hàng đơn độc đi vào. Anh ta được quàng một chiếc áo
khoác mùa đông dày, mũ kéo thấp che kín mặt, điều này thật sự kỳ lạ. Có điều gì
đó về anh ta ngay lập tức khiến tôi cảm thấy lo lắng. Cách anh ta di chuyển, chậm
chạp, không mục đích, như thể anh ta không có lý do thực sự nào để vào trong cửa
hàng. Anh ta không nhìn xung quanh, không chú ý đến tôi. Anh chỉ đi lang thang,
trôi dạt giữa các lối đi, không bao giờ cầm lên thứ gì.
Tôi theo
dõi anh ta một cách cẩn thận, tâm trạng căng thẳng, cố gắng xác định xem đây có
phải là khách hàng thứ năm hay không. Quy tắc lặp đi lặp lại trong tâm trí tôi,
“Sau khách hàng thứ năm, bất kỳ ai khác đều không phải là con người. Nếu có
khách hàng thứ sáu vào, hãy khóa mình trong văn phòng phía sau.”
Trái tim
tôi đập thình thịch trong ngực. Đây có phải là khách hàng thứ năm không? Đêm đã
trở thành một mớ hỗn độn của sợ hãi và bối rối, và giờ tôi không thể nhớ điều
gì là thực nữa.
Khi tôi
nhìn chằm chằm vào người đàn ông, một điều kỳ lạ chiếu vào ánh mắt tôi, hình ảnh
phản chiếu của anh ta trong những cửa sổ lớn ở phía trước cửa hàng, nhìn có vẻ
rất không đúng. Hình ảnh nhấp nhô, lỗi, như một video bị hỏng. Các chuyển động
trông bị biến dạng, không đồng bộ với cơ thể thực sự của anh ta. Dạ dày tôi quặn
lại vì sợ hãi.
Đột nhiên,
người đàn ông dừng lại hoàn toàn, đứng bất động. Chầm chậm, anh ta quay sang đối
diện tôi, và tôi có thể cảm nhận được sức nặng của ánh mắt anh ta, xuyên qua
bóng tối của cái mũ. Hai đôi mắt nhợt nhạt, như là một hồn ma nhìn từ trong
bóng tối, khóa chặt vào tôi. Anh ta không chớp mắt, không di chuyển, chỉ nhìn
chằm chằm. Và cảm giác như thể anh ấy đang nhìn thẳng vào linh hồn tôi, thấy một
điều gì đó trong tôi mà không ai nên thấy.
Nỗi hoảng sợ
ập đến như một chuyến tàu chở hàng. Tôi lao ra khỏi quầy, chân tôi di chuyển
theo bản năng. Tôi không quan tâm đến việc anh ta là ai, tôi chỉ biết tôi cần
phải chạy trốn. Trái tim tôi đập thình thịch trong ngực khi tôi chạy về phía
văn phòng phía sau, tiếng bước chân vọng lại trong cửa hàng trống rỗng.
Tôi liếc
qua vai, nửa mong đợi thấy vị khách ở xa phía sau, nhưng anh ta ở gần hơn tôi
nghĩ, lướt trên sàn mà không cần di chuyển chân, gần như một bức tượng bị kéo
lê đi vậy, ánh mắt vẫn dán chặt vào tôi, không chớp mắt.
Tôi cố thúc
mình chạy nhanh hơn, chạy qua các lối đi cho đến khi tôi đến văn phòng phía
sau. Tôi đập mạnh cửa lại và tựa lưng vào nó, thở hổn hển. Một nỗi im lặng bao
trùm tôi như một chiếc chăn nghẹt thở, chỉ còn lại tiếng đập của trái tim tôi
trong tai.
Rồi, một âm thanh trầm thấp bắt đầu rung lên qua các bức tường. Nó nhẹ nhàng lúc đầu, gần như không nghe thấy, nhưng rồi lớn hơn, vọng lại từ phía sau cánh cửa như một loại dòng điện tích tụ trong không khí. Tôi nuốt nước bọt, áp tai vào cửa, cố gắng tìm hiểu một chút. Cơ thể tôi đông cứng vì sợ hãi, hơi thở nông và yên tĩnh, không dám phát ra âm thanh nào.
Âm thanh đó
kéo dài như một sự vĩnh cửu, lấp đầy không khí bằng một cảm giác căng thẳng
đáng sợ. Và rồi, nó bỗng biến mất. Im lặng trở lại, dày đặc và nặng nề, như thể
cửa hàng đang nín thở.
Tôi đứng đó
như đã hàng giờ, quá sợ hãi để di chuyển, lưng dựa vào cửa, chờ đợi một điều gì
đó xảy ra. Nhưng điều duy nhất chào đón tôi là sự tĩnh lặng lạnh lẽo, nghẹt thở
của màn đêm.
Cuối cùng,
nỗi sợ hãi bắt đầu nguôi ngoai, và sự tò mò chiếm lấy. Tôi đã không nghe thấy
gì trong một khoảng thời gian. Chầm chậm, cẩn thận, tôi với tay về phía tay nắm
cửa, tay tôi run rẩy khi tôi xoay nó. Tôi hé cửa, nhìn ra bên ngoài vào cửa
hàng.
Mọi thứ dường
như đã bình thường trở lại.
Các lối đi
vắng vẻ, ánh đèn phát ra tiếng vo ve nhẹ nhàng ở trên cao. Không có dấu hiệu của
khách hàng nào, không có gì bất thường. Nhưng tôi biết không nên tin vào vẻ bề
ngoài lúc này. Mọi thứ đều không ổn.
Tôi quay lại
quầy, cảm giác căng thẳng của đêm vẫn đang rần rần dưới da, nhưng có một chút
nhẹ nhõm bắt đầu len lỏi vào. Tôi liếc nhìn màn hình một lần nữa, quét qua các
lối đi trống trải. Cửa hàng vắng vẻ, đúng như nó nên như vậy.
Một giờ nữa. Một khoảng thời gian cuối cùng, và tôi sẽ thoát khỏi cơn ác mộng này mãi mãi.
Tôi tiếp tục
nhìn đồng hồ, từng phút trôi qua chậm rãi. Sắp kết thúc rồi, chỉ còn một chút
thời gian nữa, và tôi sẽ bước ra khỏi đây, không bao giờ trở lại ca đêm nữa. Với
mỗi giây trôi qua, gánh nặng trên vai tôi nhẹ bớt một chút, đã gần 6 giờ sáng.
Không có
khách hàng nào vào trong vài giờ qua, hoặc ít nhất, tôi nghĩ vậy. Cửa hàng đã
yên tĩnh, một cách bất thường, nhưng tôi cảm thấy biết ơn vì điều đó. Càng ít
khách hàng, càng ít điều có thể sai sót.
Rồi, ngay
khi tôi bắt đầu cảm thấy một tia hy vọng, một tiếng gõ nhẹ vang lên từ cửa sau.
Tôi đứng sững lại, tâm trí tôi chạy đua. Tôi nhìn đồng hồ. 5:50 sáng, còn mười
phút nữa tôi có thể rời đi. Tôi do dự. Tiếng gõ lại vang lên, mạnh mẽ hơn lần
trước.
Miễn cưỡng,
tôi đi về phía cửa sau, từng bước chậm rãi và cẩn thận. Tôi mở khóa và mở cửa một
cách cẩn trọng. Đứng đó, mỉm cười, là một trong những đồng nghiệp của tôi từ ca
ngày.
“Xin chào”
anh ta nói một cách bình thản, “đêm qua thế nào? Trông ông anh như thể đã thấy…
điều gì đó vậy.”
Tôi nhìn chằm
chằm vào anh ta, cảm thấy một nỗi lo sợ đang lớn dần trong bụng. “Ừ,” tôi lẩm bẩm,
giọng nói trống rỗng. “Anh có thể nói như vậy cũng được.”
Anh ta tiến
về phía quầy.
Khi anh ta
đứng đó, tôi không thể xua tan cảm giác rằng có điều gì đó không ổn. Cảm giác sắp
có điều xấu xảy ra đè nặng lên tôi, và trái tim tôi lại bắt đầu đập nhanh. Tôi
liếc nhìn quanh cửa hàng mờ mờ ánh sáng, dây thần kinh tôi căng thẳng.
Đột nhiên,
ánh đèn nhấp nháy, rồi, không có cảnh báo, mọi thứ trở nên tối tăm.
Cửa hàng
chìm vào bóng tối hoàn toàn, và hơi thở tôi nghẹn lại trong cổ họng. Bên ngoài
vẫn tối, quá sớm cho ánh sáng ban ngày, và giờ cửa hàng cảm giác như hoàn toàn
bị cắt đứt khỏi thế giới vậy. Nhịp tim tôi tăng tốc khi tôi nhận ra rằng điện
đã tắt. Tôi lấy một chiếc đèn pin từ văn phòng phía sau, bật nó lên trong bóng
tối ngột ngạt.
Tôi lao về
phía quầy để kiểm tra đồng nghiệp của mình, nhưng khi tôi đến nơi, anh ta đã biến
mất. Tôi quét qua các lối đi bằng đèn pin, nhưng không có dấu hiệu của anh ta. Trái
tim tôi đập mạnh trong lồng ngực khi tôi chạy đến cửa, chiếc đèn pin cắt xuyên
qua bóng tối như một lưỡi dao. Nhưng khi tôi đến cửa chính và mở, nó không nhúc
nhích.
Tôi quay lại,
chiếu đèn pin qua kính. Những gì tôi thấy khiến máu tôi lạnh toát. Thế giới bên
ngoài không chỉ tối tăm, mà còn trống rỗng. Một vực thẳm. Ánh sáng từ đèn pin của
tôi không thể xuyên qua nó chút nào. Như thể bóng tối đang nuốt chửng ánh sáng,
tiêu diệt mọi thứ bên ngoài ngưỡng cửa của cửa hàng. Tôi không thể nhìn thấy
gì, không có tòa nhà, không có đèn đường, không có gì cả.
Đồng hồ
trên tường thu hút sự chú ý của tôi, và bụng tôi quặn lại. Đã 6:02 sáng.
Jackson đã
bảo tôi rời đi đúng 6 giờ sáng. Không sớm hơn. Không muộn hơn.
Tôi cảm thấy cơn hoảng loạn dâng lên trong cổ họng khi nhận ra điều đó. Tôi đã mắc một sai lầm khủng khiếp.
Tôi bắt đầu
chạy quanh cửa hàng, tuyệt vọng, cố gắng tìm ra phải làm gì. Tôi không có kế hoạch,
không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi cần phải trốn thoát. Cửa hàng giờ cảm
thấy rất khác lạ, như thể những bức tường đang dồn ép lại vào nhau. Các lối đi
dường như kéo dài và biến dạng, xoắn lại theo những cách không thể hiểu nổi. Những
âm thanh vang vọng trong không gian, thì thầm, rên rỉ, những tiếng nức nở từ
xa. Tôi có thể nghe thấy người phụ nữ bù nhìn từ trước, những cử động cứng nhắc,
như rô bốt của cô ấy lướt qua các lối đi. Ở đâu đó phía sau tôi, người đàn ông
trong chiếc áo khoác mùa đông di chuyển một cách không tiếng động, đôi mắt trống
rỗng của anh ta vẫn đang tìm kiếm.
Tôi không
biết điều gì là thật nữa, hoặc tôi đã chạy được bao lâu. Cửa hàng đang thay đổi,
dịch chuyển, các lối đi không còn tuân theo quy tắc của không gian và thời
gian. Hơi thở của tôi trở nên ngắn và hoảng loạn, khi những âm thanh trở nên lớn
hơn, những bức tường dường như đang đập nhịp quanh tôi. Tôi rẽ một góc, chỉ để
thấy mình quay lại nơi tôi bắt đầu. Dù tôi chạy theo hướng nào, mọi thứ đều
quay vòng vô tận.
Thời gian
cũng đang trôi đi. Tâm trí tôi vật lộn để giữ lại những khoảnh khắc, để tìm hiểu
xem từng giây hay từng giờ đã trôi qua.
Tôi hét
lên, mặc dù không biết liệu có âm thanh nào thoát ra được hay không. Mọi thứ trở
nên mờ nhạt khi những cử động của tôi trở nên điên cuồng. Cơ thể tôi cảm thấy
như không có trọng lượng, như thể tôi đang trôi nổi qua hỗn loạn, bị mắc kẹt
trong một vòng lặp vô tận của các lối đi lặp đi lặp lại và những bóng đổ dịch
chuyển.
Đột nhiên,
tôi thấy mình quay lại phía sau cửa hàng, đứng ngay bên cửa sau. Tay tôi run rẩy
khi tôi với tới tay nắm. Tôi đẩy nó mở ra, lao ra ngoài không khí mát lạnh của
đêm.
Thế giới
bên ngoài vẫn tối tăm, nhưng giờ đây đó là bóng tối quen thuộc của đầu đêm,
không phải khoảng trống mà tôi đã thấy trước đó. Tôi liếc nhìn đồng hồ, trái
tim đập thình thịch trong tai tôi.
Đã 11 giờ
đêm.
Với đôi tay
run rẩy, tôi thò tay vào túi và lấy ra một cây bút cùng danh sách các quy tắc.
Tay tôi run rẩy khi tôi viết xuống dòng cuối cùng:
QUY TẮC 8:
Bất cứ điều gì bạn làm, hãy rời khỏi siêu thị vào đúng 6 giờ sáng, không sớm
hơn một phút, không muộn hơn một phút. Nếu không, cửa hàng sẽ cảm thấy khác lạ,
như thể nó đã bị niêm phong khỏi thế giới. Các lối đi sẽ dịch chuyển và kéo
dài, và những thực thể kỳ lạ sẽ lang thang trong cửa hàng. Bạn sẽ bị mắc kẹt với
chúng cho đến khi màn đêm lại buông xuống.
Tôi nhìn chằm
chằm vào tờ ghi chú, trái tim tôi chìm xuống khi tôi nhận ra những quy tắc này
thực sự có ý nghĩa. Tôi liếc nhìn tay mình, cùng một bàn tay đã cảm thấy cái nắm
lạnh lẽo trước đó, và những dấu vết của ba ngón tay kia, vẫn còn mờ mờ trên da
tôi. Đây là thật, tất cả đều là thật.
Khi tôi đứng
đó, một trong những đồng nghiệp của tôi tiến lại gần phía sau cửa hàng, vẫy tay
chào tôi một cách bình thản.
“Chào, mọi người đã tìm anh từ sáng tới giờ đấy,” anh ta nói, như thể không có gì sai cả. “Anh ổn không?”
Tôi không trả lời. Tôi không biết phải giải thích điều gì đã xảy ra nữa.
“Tối nay
tôi sẽ làm ca đêm cho anh đấy,” anh ta thêm vào. “Có điều gì tôi nên biết không
nào?”
Tôi nuốt nước
bọt, lấy danh sách quy tắc ra và đưa cho anh ta.
“Đây không
phải là trò đùa,” tôi nói, giọng nói của tôi rất nhỏ, chỉ vừa đủ nghe. “Đọc
chúng cho kỹ. Làm theo chúng, phải chính xác.”
Anh ta nhìn
tôi, bối rối, nhưng tôi không chờ đợi anh ta phản hồi. Tôi chỉ quay người và đi
ra, từng bước chân nặng nề với gánh nặng của những gì tôi đã trải qua. Tôi biết
tôi không thể giải thích cho anh ta hiểu dược9, không thể thuyết phục anh ta về
những gì sắp xảy ra.
Tôi rời khỏi
siêu thị, biết rằng tôi sẽ không bao giờ trở lại, không phải vào ban ngày, và
chắc chắn không phải vào ban đêm.
Không bao
giờ nữa.
Đăng nhận xét