Cộng đồng nơi
tôi sống có một quy tắc: không được cười sau khi trời tối.
Một tuần trước, vợ chồng tôi chuyển vào một cộng đồng có một cánh cổng lớn, tên là Braverow. Một
trong những nơi như từ
thiên đường cắt ra vậy,
với nét đẹp sống động
trong những bức ảnh,
nhưng lại nhạt nhòa trong thực tế. Sau khi sống ở đây hai ngày, chúng tôi chuyển
đến một khách sạn, và đây sẽ là nhà của chúng tôi trong tương lai. Chúng tôi chỉ
cần bán bất động sản tại đây
ngay và tìm một cái mới ở nơi khác, bất cứ thứ gì, nơi nào cũng được.
Chỉ cần
cách xa Braverow. Đó là yêu cầu duy nhất. Bản chất xấu xa của nơi đó chỉ
trở nên rõ ràng hơn,
khi quy tắc của con phố bị vi phạm.
Không được cười sau khi trời tối.
“Em yêu!” Tôi kêu lên, vừa nói vừa cười.
“Gì thế?” Vợ tôi trả lời từ phòng bên.
“Vào đây và nhìn cái này nè,” tôi nói.
Rowan bước vào sảnh với nét mặt tươi sáng, vẫn say mê với
ngôi nhà mới của chúng tôi. Cô ấy xoa một bàn tay yêu thương xuống lưng tôi, vẽ
theo đường cong của cột sống.
“Có gì khiến anh mỉm cười, Owen?” Cô ấy hỏi.
“Cái này,” tôi nói, tự hào trưng ra tờ rơi mà tôi đã tìm thấy
trên thảm cửa.
Rowan nghiêng
mình tới đọc nó cùng tôi.
Kính gửi Owen và Rowan,
Tôi là Irene từ Trợ Lý Nhà Ở của Braverow. Chào mừng đến Ngày đầu tiên của cuộc sống mới của các bạn trong cộng đồng an toàn và đầy sức sống này. Các bạn đã gặp Gordon, nhân viên bảo vệ của chúng ta, nên sẽ biết rằng sự an toàn là điều quan trọng nhất với chúng tôi. Và sự sống động của cộng đồng này rất rõ ràng, nhưng nó không chỉ gói gọn trong việc cảnh quan tuyệt vời và các chủ nhà tự hào về ngôi nhà của họ đâu. Chính con người làm cho con phố này sống động. Các bữa tiệc và sự kiện, chẳng hạn như các buổi gặp gỡ trong vườn thường xuyên và các đêm phim, thực sự làm cho đây trở thành một nơi để gọi là nhà.
Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng điều quan trọng là thông báo cho
các bạn về một quy tắc cụ thể mà, không có ngoại lệ, sẽ được bắt buộc phải thực thi.
Không được cười sau khi trời tối.
Đây không phải là vấn đề về tiếng ồn. Chúng tôi hiểu rằng tất
cả cư dân đều muốn xem TV vào
ban đêm, nghe nhạc, hoặc chỉ đơn giản là trò chuyện. Âm thanh là một phần
không thể tránh khỏi trong cuộc sống. Nhưng tiếng cười, giữa lúc hoàng hôn và
bình minh, là điều bị cấm nghiêm ngặt ở Braverow.
Thế nào là "sau khi trời tối"?
Không có thời
gian cụ thể nào khác, mà tiếng cười phải ngừng lại cả. Trừ khi, mặt trời lặn
vào khoảng bốn giờ chiều vào mùa đông và gần mười giờ vào giữa mùa hè. Hơn nữa,
có một khoảng thời gian mờ tối giữa ban ngày và ban đêm. Tôi hiểu điều này có
thể khiến bạn bối rối. Bạn có thể đang tự hỏi khi nào thì nên im lặng.
Nếu bạn muốn
nghe lời khuyên của tôi, ông bà Nevill, tôi khuyên mọi người không nên mạo hiểm
cười khi ánh sáng của ban ngày bắt đầu phai nhạt. Khi mặt trời bắt đầu lùi lại
gần đường chân trời. Bởi vì đây không phải là một quy tắc được thực thi cho vui.
Đây thậm
chí không phải là một quy tắc được thực thi bởi bên Trợ Lý Nhà Ở.
Ngoài điều
đó ra, thì thực sự không có gì cần nhớ nữa. Tôi không điều hành một hiệp hội áp
bức. Bạn đã đọc và ký hợp đồng rồi. Bạn biết cách chúng tôi hoạt động. Hãy để
hàng rào của bạn cao như bạn muốn. Sơn cửa trước của bạn với màu sắc chói lọi.
Đi dạo trên phố sau nửa đêm, nếu điều đó làm bạn hài lòng.
Chỉ cần đừng cười sau khi trời tối.
“Em đã nói
với anh là em không muốn sống với mấy người giàu có rồi mà. Họ giống như bị
khùng hết rồi,” vợ tôi nói. “Không được cười sau khi trời tối? Đó là loại ngớ
ngẩn gì vậy?”
“Anh ghét
việc chuyển nhà lắm. Luôn luôn có điều gì đó mà đại lý bất động sản quên đề cập,
ví dụ như một ngôi nhà quá đẹp với giá quá rẻ, một cái bẫy.” tôi thở dài.
“Chắc chắn
rồi, việc đầu tiên là cái máy rửa bát bị hỏng. Thứ hai là cái vòi bị hỏng. Thứ
ba là lò nướng bị lỏng. Những vấn đề mà các đại lý và chủ nhà lẽ ra nên đề cập
từ trước,” Rowan nói. “Nhưng em nghĩ chúng ta đã vượt qua tất cả điều đó rồi,
Owen. Em nghĩ việc mua một ngôi nhà với giá quá đắt sẽ có nghĩa là chúng ta sẽ
không phải đối phó với những vấn đề vô lý.”
“Anh biết,”
tôi gật đầu.
“Và điều
này tồi tệ hơn bất kỳ vấn đề nào ở những ngôi nhà cũ của chúng ta nữa, vì chúng
ta thậm chí không thể sửa chữa vấn đề đang mắc phải,” Rowan chỉ ra.
“Chắc chắn
chúng ta sẽ tìm ra cách thôi. Chúng ta sẽ trở thành những lạnh lùng boy và girl
chính hiệu, vợ yêu của anh,” tôi trêu chọc một cách châm biếm, giữ vẻ mặt
nghiêm túc khi ôm cô ấy. “Bởi vì không có tiếng cười ở Braverow. Đây là một nơi
của nguyên tắc. Của sự chân thành, tôi nói! Hãy tiến lên, cô gái của tôi, và
chuẩn bị cho tôi một chiếc bánh sandwich trong bếp.”
Vợ tôi tỏ
ra mặt mày trống rỗng. “Thực ra, em không biết tại sao em lại lo lắng nữa, cứ
thấy anh là em không cười nổi.”
Tôi có thể
thấy, qua vẻ mặt của cô ấy, rằng Rowan đang nén cười khúc khích. Tôi cũng vậy.
Nhưng, bất chấp những phản ứng châm biếm của chúng tôi với bức thư kia, vợ chồng
tôi vẫn bị cuốn hút bởi ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ. Và tôi biết chúng tôi
đang nghĩ điều tương tự với nhau.
Sẽ thật ngu
ngốc nếu không tuân theo quy tắc trong đêm đầu tiên, ít nhất là như vậy.
Tôi cảm thấy
rằng Rowan cũng cảm thấy không thoải mái như tôi. Cảm giác như đây không chỉ là
sự độc tài của bên Trợ Lý Nhà. Xét về cách họ có vẻ lỏng lẻo ở tất cả các khía
cạnh khác, quy tắc duy nhất này thật khó chịu. Tại sao lại là cấm cười? Tại sao
âm thanh đó lại quan trọng hơn tất cả các âm thanh khác? Âm thanh của niềm vui
bản thân. Tôi quá mệt mỏi để giải thích nội dung khó hiểu của bức thư, vì vậy
tôi quyết định sẽ thảo luận về nó với người đứng đầu của bên Trợ Lý Nhà Ở vào
buổi sáng.
Tôi đã gọi
ngay khi vừa thức dậy.
“Owen
Nevill! Thật tuyệt vời khi nhận được cuộc gọi từ anh đấy,” Irene cười lớn. “Đêm
đầu tiên của anh ở Braverow thế nào?”
“Cũng… tốt,”
tôi trả lời một cách không chắc chắn. “Irene, tôi gọi cho bên chị để hỏi về bức
thư chào mừng.”
“À, tôi hiểu! Mọi thứ có hợp lý không?” Cô ấy hỏi một cách ấm áp, nhưng cũng cười cười theo kiểu cợt nhả.
Tôi nhíu
mày, trước khi nhận ra rằng người phụ nữ này rõ ràng là không xem tôi ra gì ở đầu
dây bên kia. “Thì, có và không… Nó tương đối đơn giản. Không có nhiều điều để ghi
nhớ. Nhưng có một điều khiến cả hai vợ chồng chúng ta bối rối. Quy tắc về tiếng
cười.”
Irene không
dừng lại, và giọng điệu vui vẻ của cô ấy không hề chao đảo. “Đúng, không được
cười sau khi trời tối. Tôi đã giải thích cách để hiểu điều đó rồi mà. Không có
thời điểm ngoại lệ nào cả, làm gì có việc đang ban ngày tự nhiên trở thành ban
đêm, anh hiểu không?”
Tôi thở
dài. “Không phải về điều đó, Irene. Mà là về bản chất của sự hạn chế này. Nó
không có vẻ hơi độc tài với chị sao? Tôi có thể hiểu một quy tắc như, ‘không được
gây tiếng ồn sau mười một giờ tối’. Nhưng một quy tắc về việc không được cười
sau khi trời tối thì thật kỳ quặc, và nó không có vẻ hợp lý. Tôi không thấy tại
sao tiếng cười lại tồi tệ hơn những âm thanh khác mà hàng xóm có thể tạo
ra.”
Tôi dừng lại
một chút, thấy Irene không nói gì, vì vậy tôi tiếp tục. “Hơn nữa, như chị đã đề
cập trong bức thư, mặt trời lặn sớm hơn vào mùa đông. Ý của chị có phải, là vào
Ngày Giáng Sinh, để tôi lấy một ví dụ, Rowan và tôi sẽ không thể có một khoảng
thời gian vui vẻ với gia đình sau, chẳng hạn, ba hoặc bốn giờ chiều?”
“Không hề,
ông Nevill! Hãy vui vẻ như anh muốn… suốt cả năm!” Irene thốt lên, như thể kinh
hoàng vì tôi lại gợi ý điều gì đó ngớ ngẩn như vậy. “Tôi chỉ đang nói rằng anh
sẽ không thể cười sau khi trời tối. Không cho đến khi mặt trời mọc trở lại.”
Tôi lầm bầm.
“Tôi phải nói rằng tôi rất thất vọng khi biết về quy tắc này sau khi đã hoàn tất
hợp đồng mua nhà.”
“Anh không
nói chuyện với đại lý cho thuê về nơi này của Braverow, trước khi mua bất động
sản sao, anh Nevill?” Irene hỏi.
“Có,” tôi đáp. “Tôi đã ký thỏa thuận với hiệp hội của chị, và trong đó không có đề cập gì về quy tắc này. Tôi biết điều đó vì tôi đã đọc lại nó sáng nay. Vậy nên, việc cười không vi phạm theo hợp đồng.”
“Anh hoàn
toàn đúng, ông Nevill, việc cười không vi phạm hợp đồng hay pháp luật,” Irene
nói.
Tôi hừ hừ
khó chịu. “Đúng vậy… Vậy–”
“– Tôi có đề
cập gì thêm về khả năng vi phạm hợp đồng của chúng ta không?” Irene ngắt lời.
“Tôi có đề cập gì về hậu quả của việc vi phạm quy tắc không? Tôi có đề cập đấy,
chẳng hạn, về việc tịch thu bất động sản, nếu anh không tuân thủ không?”
“Thì, không…” tôi nói. “Nhưng việc tạo ra một quy tắc vô lý như vậy, thì có ý nghĩa gì chứ?”
“Như tôi đã
đề cập trong bức thư, anh Nevill, tôi không phải là người tạo ra quy tắc hay thực
thi nó,” Irene trả lời, trước khi hạ giọng. “bên Trợ Lý Nhà không tạo ra quy tắc.
Chúng tôi chỉ phụ trách... thông báo.”
“Tôi hiểu rồi...”
tôi lẩm bẩm qua hàm răng nghiến chặt, mệt mỏi với sự bận rộn vui vẻ giả tạo của
cô ấy. “Vậy, hậu quả sẽ ra sao nếu vợ tôi hoặc tôi quyết định cười sau khi trời
tối?”
Lần đầu
tiên trong suốt cuộc trò chuyện của chúng tôi, Irene im lặng. Do dự trong một
khoảnh khắc. Thực ra là lâu hơn một khoảnh khắc. Đó là dấu hiệu duy nhất mà tôi
nghĩ là bình thường của cô ấy trong suốt cuộc gọi. Dấu hiệu duy nhất cho thấy
cô ấy không chỉ là một con robot, chỉ biết nói mấy câu nói vui vẻ, như được lập
trình sẵn.
“Đây là một
khu phố tuyệt vời, anh Nevill,” Irene nói một cách nghiêm túc. “Năm mươi cư dân
của Braverow sống những cuộc sống hạnh phúc, và tôi hy vọng anh và Rowan sẽ gia
nhập họ. Tôi thực sự hy vọng vậy. Nhưng tất cả chúng tôi đều phải hy sinh điều
gì đó để có được sự bình yên như vậy. Sự an toàn khỏi thế giới bên ngoài. Và điều
đó chính là tiếng cười, ông Nevill. Chỉ trong những giờ tối tăm đó của ngày mà
thôi.”
“Đó không
phải là câu trả lời, Irene,” tôi nói. “Hậu quả sẽ là gì?”
“Tôi ước gì anh đã bắt gặp phải một vài linh hồn khốn khổ trước đây,” Irene trả lời một cách lạnh lùng. “Nếu anh biết, anh sẽ không bao giờ đặt câu hỏi. Anh sẽ không dám cười một lần nào nữa.”
Người phụ nữ
nói một cách ngắn gọn, với giọng điệu vẻ vui vẻ đã hoàn toàn biến mất, đột ngột
kết thúc cuộc gọi, và tôi ngồi lại trong văn phòng của mình suốt phần còn lại của
ngày hôm đó. Phớt lờ tin nhắn từ sếp và đồng nghiệp. Không chỉ từ chối làm việc,
mà còn từ chối di chuyển. Điều đó có vẻ hơi cực đoan, nhưng bạn sẽ hiểu phản ứng
của tôi nếu bạn nghe lén cuộc gọi đó. Nếu bạn đã sống trên con phố Braverow chỉ
trong hai ngày, như tôi và vợ tôi đã làm.
Bởi vì
chúng tôi chắc chắn không ở lại sau những gì đã xảy ra vào đêm thứ hai.
Tôi bị đánh
thức khỏi trạng thái mê man, có lẽ đã kéo dài hàng giờ, vào khoảng chín giờ tối.
Rowan cuối cùng đã trở về nhà sau một đêm muộn ở bệnh viện. Và tiếng đóng cửa
trước dường như đã đánh thức cơ thể đông cứng của tôi khỏi cơn tê liệt. Tuy
nhiên, sự trở lại đột ngột với thực tại không khiến tôi cảm thấy tốt hơn về cuộc
gọi với Irene. Tôi không nghĩ quy tắc đó là sự kiểm soát bắt buộc của một hiệp
hội độc tài nào đó.
Không, tôi
tin vào người phụ nữ kia. Tôi tin rằng sẽ có điều gì đó khủng khiếp xảy ra nếu
chúng tôi cười. Tôi không biết điều đó có thể là gì, nhưng tôi không phải là kẻ
ngốc. Tôi không định chờ đợi một câu trả lời nào cả. Tôi không muốn có câu trả
lời. Tôi muốn vợ tôi và tôi bán ngôi nhà của chúng tôi ngay lập tức. Tôi muốn
chúng tôi thuê một khách sạn qua đêm nay và giải quyết mọi thứ sau đó.
“Owen?”
Rowan gọi.
Tôi run rẩy
bước ra khỏi văn phòng, tự hỏi điều gì đã chiếm lấy tôi. Tự hỏi tại sao tim tôi
đập nhanh như vậy.
Irene chỉ
là một người bình thường khác đầy rẫy trong xã hội, tham quyền lực mà thôi, tôi
tự nhủ. Tôi nghĩ mình nên thuê một luật sư, cái quy tắc này vốn từ đầu không có
trong hợp đồng.
Đó là những
gì phần lý trí của tôi nói. Tuy nhiên, phần phi lý trí của tôi — phần bị điều
khiển bởi cái bụng đau ốm của tôi — bảo tôi hãy phớt lờ lý trí đi. Phớt lờ lý
do. Và lắng nghe nỗi sợ hãi luôn hiện hữu trong trái tim tôi. Nỗi sợ hãi bảo
tôi lắng nghe Irene. Nỗi sợ hãi bảo tôi đưa vợ tôi rời khỏi Braverow.
Khi tôi đến
sảnh, tôi đã thở hổn hển. “Cưng à, anh nghĩ…”
Mắt tôi mở
to khi thấy Rowan không ở một mình. Đồng nghiệp của cô ấy, Joanne, đang đứng
bên cạnh. Bạn của vợ tôi mỉm cười trên khuôn mặt.
“Xin lỗi vì
làm phiền, hôm nay là một ngày điên rồ với em đấy anh ạ,” Rowan thở dài, đi về
phía tôi và đặt một nụ hôn lên má tôi. “Em chỉ định cho Joanne mượn chiếc váy của
mình mà thôi, cô ấy sẽ có một buổi hẹn hò vào ngày mai.”
“Em sẽ
không làm phiền gia đình anh lâu đâu, Owen,” Joanne hứa.
Tôi theo vợ
lên tầng và bắt đầu thì thầm. “Cưng,” tôi nói. “Anh… anh đã nói chuyện với
Irene… Có điều gì đó rất sai ở chỗ này.”
“Ý anh là
gì?” Vợ tôi trả lời khi chúng tôi đến tầng trên. “Anh có nói với cô ấy rằng bên
Trợ Lý không đề cập đến quy tắc tiếng ồn, trong thỏa thuận mà chúng ta đã ký
không?”
“Có,” tôi nói. “Cô ấy thừa nhận rằng đó không phải là quy tắc chính thức. Không có gì có thể được thi hành theo pháp luật.”
“Tốt,”
Rowan mỉm cười. “Vụ này đã xong, cưng.”
“Không,”
tôi lắc đầu. “Nó chưa xong. Cô ấy nói với anh rằng quy tắc này được thực thi bởi…
Chà, cô ấy không nói ai thực thi. Cô ấy chỉ nói một số điều thực sự đáng lo ngại,
Rowan. Nói rằng những người khác đã học được hậu quả, theo một cách khó khăn.
Cô ấy đang cảnh báo anh... Hoặc là đe dọa.”
Vợ tôi nhíu
mày. “Chúng ta có nên tìm một luật sư không? Điều này không đúng. Chiến thuật bắt
nạt này nè. Nó phải vi phạm trong hợp đồng của chúng ta hoặc một số luật nào
đó.”
“Chúng ta
có thể sửa tất cả những điều đó sau,” tôi nói. “Bây giờ, anh muốn ra khỏi
đây.”
“Gì cơ?”
Rowan hỏi. “Cưng, chúng ta… vừa mới chuyển vào chỗ này vào hôm qua đấy?.”
“Và anh đang nói với em rằng hãy tin anh, cục cưng,” tôi cầu xin, vẫn thở hổn hển. “Em có tin không?”
“Chắc chắn
rồi, Owen, nhưng… anh đang khiến em hơi lo lắng,” vợ tôi run rẩy. “Irene đã nói
gì với anh?”
“Chỉ… Đó là
giọng nói của cô ấy, Rowan. Cách cô ấy đề cập đến 'hậu quả'. Nó không đúng. Tất
cả những điều đó… Anh nghĩ chúng ta nên ra khỏi đây ngay,” tôi nài nỉ.
Tôi mong vợ
tôi sẽ phản đối. Mong cô ấy sẽ lăn mắt và nói rằng cuộc sống không hoạt động
theo cách đó. Chúng tôi vừa mới mua ngôi nhà, sau đó bán nó ngay lập tức, dựa
trên một cuộc gọi đáng lo ngại ư, có thể hơi cực đoan đối với một số người. Và
nếu có bất kỳ lý do nào khác cho sự không tin tưởng của tôi, thì tôi sẽ hoàn
toàn đồng ý. Tôi sẽ tranh luận rằng chúng tôi nên đứng vững. Thuê luật sư nào
đó. Cười hàng giờ trong sự thoải mái của ngôi nhà của chính mình, chỉ để chế nhạo
những kẻ điên cuồng đang nắm quyền tại đây.
Nhưng tôi
tin vào người phụ nữ đó, và Rowan rõ ràng rằng đã tin tôi.
“Okay,” vợ
tôi gật đầu. “Em sẽ… lấy chiếc váy đó cho Joanne, sau đó chúng ta sẽ đến khách
sạn. Nhưng ngày mai, chúng ta phải sắp xếp xong xuôi mọi thứ.”
Tôi mỉm cười
với nước mắt. “Cảm ơn em, cưng. Cảm ơn–”
“– Hai người
đang làm gì ở đó? Không phải là tâm sự rồi lăn vào giường trên đường đến tủ quần
áo đấy chứ?” Joanne cười lớn từ dưới nhà.
“Ôi!” Vợ
tôi kêu lên.
Ngón tay
tôi đã vô tình siết chặt như móng vuốt quanh cánh tay trên của Rowan, nhưng tôi
ngay lập tức thả cô ấy ra khi lấy lại được kiểm soát. Và sau đó, mắt tôi hướng
về cửa sổ phòng ngủ, nhìn ra bầu trời cam cháy đang phủ lên chân trời. Một tia
nắng vẫn còn tồn tại trong buổi tối mùa hè ẩm ướt đó. Một ánh sáng ở cuối một
đường hầm bị đen. Tôi đã cầu nguyện lần đầu tiên trong cuộc đời vô thần của
mình.
Cầu nguyện
rằng Joanne đã cười trước khi trời tối.
“Owen?”
Rowan thì thầm, môi run rẩy.
“Em à, bên
ngoài kia … có được gọi là trời tối không?” tôi khàn khàn hỏi.
Đầu vợ tôi
từ từ quay về phía cửa sổ, rồi cô ấy quay lại nhìn tôi với đôi mắt đầy sợ hãi.
“Sẽ ổn thôi, cục cưng. Em nghĩ là chắc chắn sẽ… ổn. Joanne không biết về quy tắc
đó. Chúng ta sẽ chỉ bị phạt nhẹ thôi hoặc gì đó. Như anh đã nói, trong hợp đồng
không có gì về tiếng cười…”
Qua ánh
nhìn ám ảnh trong mắt Rowan, rõ ràng là cô ấy, giống như tôi, cảm nhận được điều
gì đó. Một cơn rùng mình được báo trước trong không khí, cảm giác và mùi như
hơi thở thối rữa. Tôi đã cảm thấy điều đó một ngày trước, khi chúng tôi dỡ đồ đạc
từ xe tải chuyển nhà vào đây. Cảm giác về một thứ gì đó ẩn giấu trong Braverow.
Một kẻ quan sát. Một kẻ lắng nghe.
“Xin
chào…?” Joanne lại gọi, cười khúc khích.
“Cô ấy
không thể dừng lại sao?” tôi lầm bầm, nắm chặt những lọn tóc của mình.
“Đi nào,” Rowan rên rỉ, vụng về lấy một chiếc váy kẻ ô xanh từ giá. “Cô ấy… Cô ấy sẽ lấy cái này, rồi đi, và sau đó chúng ta cũng sẽ đi… Được chứ?”
Tôi gật đầu,
bước lên trước mặt vợ và lấy chiếc váy từ tay cô ấy. Sau đó, chúng tôi đi qua
hành lang, như những tù nhân mệt mỏi trên ghế tử hình. Tôi thận trọng nhìn qua
lan can về phía Joanne. Người phụ nữ mỉm cười, mặc bộ đồ y tế màu ngọc lam giống
như vợ tôi. Tôi vừa cảm thấy thất vọng vừa sợ hãi, với mức độ ngang nhau, bởi sự
ngây thơ của bạn Rowan. Sự dốt nát.
Vấn đề
không chỉ đơn giản là do Jo chưa đọc bức thư. Mà là cô ấy rõ ràng không cảm nhận
được những gì mà Rowan và tôi cảm thấy. Mặc dù vợ tôi và tôi đã rất vui mừng
trong ngày đầu tiên ở ngôi nhà mới, nhưng tài sản của chúng tôi đã được trang bị
sẵn một tấm chăn nặng nề của bóng tối. Một điều mà tôi đã đọc trong mắt Rowan,
và tôi chắc chắn cô ấy cũng đã đọc được trong mắt tôi.
“Hơi lâu rồi
đó nha,” Joanne cười khúc khích, nụ cười như đâm vào trái tim tôi lần thứ ba với
nỗi sợ hãi. “Thật vui khi thấy anh chạy lên lầu theo cô ấy. Rowan này, có cần lời
khuyên của tớ về thời trang không, Owen?”
“Sao cũng
được,” tôi thì thầm, vội vàng đưa chiếc váy cho bạn của vợ tôi.
“Anh ổn
không đấy, Rowan?” Joanne cười, nhìn vợ tôi, người đang ngại ngùng bước ra từ
phía sau tôi. “Bỗng dưng trở nên nhút nhát à? Bây giờ tớ bắt đầu nghĩ rằng hai người
đã thực sự làm điều gì đó ấy. Ah, thật tuyệt khi còn trẻ… Dù sao, cảm ơn rất
nhiều, cục cưng. Cậu là một vị cứu tinh tuyệt vời đấy. Trong chiếc váy này, tớ
chắc chắn sẽ thu hút ánh nhìn của–”
Joanne bị
ngắt lời. Không phải bởi tiếng gõ cửa. Không phải bởi sự biến mất của ánh sáng
trong nhà. Không phải bởi bất kỳ dấu hiệu tiêu cực nào mà tôi đã dự đoán. Cô ấy
bị ngắt lời bởi chính sự nghẹt thở tự phát của mình, dường như không có lý do
gì khác.
“Joanne?”
Rowan thở hổn hển, lao về phía trước.
Vợ tôi đã kịp
ôm lấy người bạn đang sợ hãi của cô ấy trong vòng tay rộng mở. Nước mắt lăn dài
trên má Joanne khi chân cô ấy khuỵu xuống và cô ấy thở hổn hển. Sau đó, Rowan bắt
đầu thực hiện động tác sơ cứu Heimlich khi nước mũi chảy ra từ lỗ mũi của
Joanne. Và tôi phải đối mặt với viễn cảnh đáng sợ khi chứng kiến ai đó chết.
Vài giây
kinh khủng sau, với một tiếng răng rắc từ lồng ngực đang gãy nát của Joanne, một
dòng mật chua ghê tởm chảy ra từ phía sau cổ họng cô ấy. Và trong đống hỗn độn,
tạo thành một vũng nước thối rữa trên sàn nhà, có một mảnh giấy nhăn nheo nổi
lên.
Là người
duy nhất không ghê tởm trong tình huống hiện tại, và nhận thấy rằng hai người
kia vẫn đang hồi phục sau cơn co giật đột ngột của Joanne, tôi đã quỳ xuống để
vớt mảnh giấy ra khỏi đống nôn mửa. Nó có những dòng chữ in ngay ngắn bằng một
phông chữ nhỏ. Sau khi tôi cạo đi một vết nôn, hai câu chữ đã trở nên dễ đọc.
Thông báo
trục xuất.
Xin vui
lòng ra ngoài qua tầng hầm.
Tôi đọc to
mảnh giấy, trong khi Joanne vẫn tiếp tục sặc sụa, và vợ tôi nhìn tôi với cái
nhìn không thể tin nổi. Vì vậy, tôi đọc lại mảnh giấy. Rồi lại đọc. Joanne
trông ngạc nhiên gấp đôi so với Rowan.
Tôi hiểu phản
ứng của họ, tất nhiên, hiểu rằng là chẳng có gì hợp lý cả. Chúng tôi không có lời
giải thích cho sự xuất hiện bí ẩn của mảnh giấy. Joanne chắc chắn là không bị
khùng tới nỗi nuốt mảnh giấy đó. Nó đã chỉ đơn giản xuất hiện ở đỉnh họng cô, bịt
kín khí quản của cô. Rõ ràng không phải để kết thúc cuộc đời cô ấy, với câu thứ
hai trên mảnh giấy.
Xin vui
lòng ra ngoài qua tầng hầm.
Nhưng chúng
tôi không ngay lập tức vâng lời.
Joanne hét
lên khi cô ấy xô cửa trước mở ra, nhưng hiên nhà không xuất hiện, mà là nhà bếp.
Và cửa sau của ngôi nhà lại mở ra lối vào phía trước. Các cửa sổ thì lại mở vào
bên trong nhiều phòng khác nhau trong ngôi nhà. Điều này không chỉ áp dụng với
Joanne mà còn với Rowan và tôi. Tất cả chúng tôi đều chung một định mệnh. Bị mắc
kẹt trong một ngôi nhà vòng lặp, xa rời thế giới thực, việc cảm thấy kinh hoàng
trong tình huống này, là không thể tránh khỏi.
Chúng tôi
chỉ có một lựa chọn.
“Điều gì xảy
ra nếu chúng ta làm như lời tờ giấy nói? Nếu chúng ta… ra ngoài qua tầng hầm?”
Vợ tôi thì thầm.
“Chuyện gì
đang xảy ra vậy?” Joanne khóc thét, hầu như không nhận ra điều gì.
Tôi trả lời
một cách run rẩy. “Là do em đã cười, Joanne.”
“Cái gì…? Anh
đang nói cái quái gì vậy?” Cô ấy kêu lên trong nước mắt, nước mũi vẫn còn vương
trên mặt cô. “Làm sao mà tờ giấy đó lại xuất hiện trong cổ họng em được? Em… em
không…”
“Chúng tớ
cũng không hiểu điều đó,” Rowan thì thầm, nắm tay bạn mình trong khi quay sang
nhìn tôi. “Nhưng chúng ta phải thử đi qua tầng hầm xem. Đó là phòng duy nhất
còn lại rồi.”
Tôi nuốt nước miếng, gật đầu. Và Joanne khóc nức nở trong khi tôi dẫn hai người họ đến cửa. Cửa mở ra với một tiếng kêu nhẹ, và lẽ ra tôi nên thở phào nhẹ nhõm khi thấy cầu thang tối tăm của tầng hầm, chứ không phải là một cánh cửa dẫn đến một phòng khác trong ngôi nhà. Nhưng không có làn sóng hạnh phúc nào cả. Chỉ có dòng nước đen tối của nỗi sợ hãi, cuồn cuộn vào tâm trí tôi, đe dọa điều gì đó tồi tệ hơn cái chết. Đến lúc đó, tôi đã bị ám ảnh bởi ý nghĩ rằng cái chết có thể là một số phận tử tế hơn bất cứ điều gì nằm ở dưới.
Tôi dẫn họ
vào trong bóng tối, từng bước thận trọng và thường xuyên xoay đầu để đảm bảo
Rowan và Joanne vẫn ở phía sau tôi. Khi chúng tôi đến tầng hầm, nơi mà không có
ánh sáng, cánh cửa ở đầu cầu thang đóng sầm lại. Hoảng loạn, tôi tìm công tắc
đèn nhưng không thấy. Dường như không có gì ở đó cả. Không có hộp dụng cụ nào
chưa được dỡ. Không có kệ lưu trữ. Chỉ là một căn phòng trống, không ánh sáng.
Một khoảng không đen tối.
“Bây giờ
chúng ta phải làm gì?” Joanne hỏi một cách nhút nhát.
“Anh không
biết,” tôi đáp.
“Chúng ta
nên tìm lối ra,” Rowan nói.
“Đây là lối
ra…,” tôi thì thầm. “Đó là những gì mảnh giấy đã nói.”
“Không,”
Joanne nói.
Vợ tôi đồng
tình. “Jo nói đúng. Chắc chắn còn điều gì đó hơn thế. Có—”
“—KHÔNG!”
Joanne lặp lại, ngắt lời cô ấy mạnh mẽ hơn.
“Jo? Cậu ổn
không?” Rowan hỏi, đi vòng quanh và nắm lấy tay tôi. “Đó có phải là cậu
không?”
“Không, nhầm
rồi, là anh đây,” tôi nói, nắm tay vợ. “Anh tưởng em đang nắm lấy tay cô ấy từ
nãy tới giờ?”
“Thì em có,
nhưng… Jo, cậu ở đâu?” Cô ấy hỏi một cách sợ hãi.
“Không,
không, không…” Joanne khóc nức nở, giọng nói và sự hiện diện của cô dường như
đã biến mất vào bóng tối.
Rồi tiếng
cười vang lên.
Không phải
là tiếng cười thân thiện. Không phải tiếng cười vui sướng. Cũng không phải âm
thanh chế nhạo. Đó là một tiếng cười của thứ gì đó không có linh hồn. Không có
sự sống. Một tiếng cười có vẻ chỉ đơn giản là lời chào đón cho cơn ác mộng vĩnh
cửu nào đó. Một âm thanh mà Joanne dường như đang mù quáng bước về phía trước,
dù có chủ ý hay không. Tôi vươn tay nắm vào không khí, hoặc một khoảng trống, bằng
tay rảnh còn lại của mình. Vô cùng khao khát tìm kiếm Jo.
“Ngừng lại…”
Jo kêu lên, âm thanh quá xa xôi cho một tầng hầm chật hẹp như vậy. “Tại sao mày
lại cười? Xuất hiện đi. Ai đó? Rowan, cậu ở đâu… Ôi, lạy Chúa, cái quái gì vậy,
mày là ai.”
Bạn của vợ
tôi hét lên khi cô ấy thấy điều gì đó trong bóng tối. Một thứ mà Rowan và tôi
không thấy. Một thứ mà tôi nhận ra là quá khủng khiếp đối với đôi mắt mình, vì
Joanne đã chết. Tôi không chắc làm thế nào tôi biết điều đó. Tôi chỉ đơn giản
hiểu rằng cô ấy sẽ không trở lại với thế giới thực đươc. Tôi hiểu rằng cô ấy
không chỉ đang rời Braverow. Cô ấy đang rời bỏ thực tại. Và cô ấy sẽ không gia
nhập vào một cuộc sống vui vẻ nào đó. Tôi không nghi ngờ gì rằng một cõi địa ngục
rùng rợn, đau đớn đang chờ đợi cô.
Tiếng gỗ
kêu cót két vang lên, và tôi xoay đầu lại. Rowan và tôi chỉ vừa đi được vài bước
từ cầu thang, nhưng dường như khoảng cách đã xa đến cả trăm yard phía sau chúng
tôi. Cánh cửa mở ở đầu cầu thang chiếu ánh sáng từ sảnh vào. Đó là thứ duy nhất
nhìn thấy được trong khoảng không đã nuốt chửng Joanne. Khoảng không vẫn đe dọa
nuốt chửng Rowan và tôi.
“Đi nào!”
Tôi hét lên, kéo vợ theo sau.
Khi chúng
tôi lao về phía lối thoát, tôi bắt đầu cảm thấy thứ gì đó vật chất hơn trong sự
vắng mặt của căn hầm. Một sự hiện diện của dòng chảy tối tăm đang tiến gần đến
tâm trí tôi.
“Tại… Ở…
Trên…” Joanne rên rỉ không rõ ràng từ một nơi nào đó vừa gần vừa xa. “Nó… Nó…
Nó…”
“Owen!”
Rowan kêu lên khi chúng tôi tới cầu thang. “Chúng ta phải—”
“—ĐI!” Tôi
ra lệnh, đẩy vợ lên bậc thang đầu tiên.
“Xin hãy cứu
cô ấy, Owen!” Cô cầu xin. “Chắc chắn phải có gì đó… Một cách nào đó để cứu cô ấy.”
Tôi quay lại
một lúc và ngay lập tức cảm thấy một cơn đau thiêu đốt trong não. Dòng chảy đen
tối cuối cùng cũng đã đến, nhấn chìm niềm vui trong tâm hồn tôi. Đẩy nó ra
ngoài tầm với. Bóng tối không mang lại nỗi đau, mà là lời hứa về nỗi đau. Đó là
một cảnh báo từ bất cứ điều gì nằm sâu trong tầng hầm ấy. Bất cứ thứ gì, vượt
ngoài những quy luật của con người, đã thi hành quy tắc đó.
Rowan và
tôi đã tuân theo. Joanne thì không. Đơn giản là như vậy.
Nhưng vợ
tôi và tôi đã được mời gọi để thoát khỏi nỗi kinh hoàng. Chúng tôi đang ở trên
cầu thang. Chỉ còn vài yard nữa là an toàn. Tuy nhiên, tôi suy nghĩ về điều đó
trong một khoảnh khắc. Suy nghĩ về những gì Rowan đã nói. Phải có cách nào đó để
cứu Joanne. Trong một nơi thách thức tất cả các quy luật không gian, tôi vẫn cảm
thấy sự hiện diện của bạn vợ tôi. Cảm thấy những tiếng khóc của cô ấy đào sâu
vào tai tôi, dù chúng nghe có vẻ xa xôi. Nơi này là một cái bẫy. Cô ấy có thể
chỉ cách chúng tôi vài yard. Tôi tin rằng tôi có thể làm được gì đó.
Nhưng có vẻ
người quan sát kia đã đọc được suy nghĩ của tôi. Đã đọc ý định của tôi rằng sẽ
lao vào bóng tối và cứu lấy người phụ nữ tội nghiệp kia. Điều này có khả năng
vi phạm một quy tắc không nói ra nào khác, khi một bàn tay từ trong bóng đen
vươn ra.
Và bàn tay
đó không thuộc về Joanne.
Nó là một
chi thể gầy guộc, có sáu ngón tay, được che lại bằng những mảnh da xám rách
nát. Nó không phải là da, tất nhiên, cũng như đây không giống như là một cái
bàn tay. Nó không thuộc về bất kỳ ai. Tệ nhất, tôi biết rằng nó thậm chí còn
không thuộc về người quan sát kia. Nó là một công cụ được sử dụng để chỉ ra một
điểm. Nếu tôi nhìn thấy dù chỉ là một phần nhỏ hình dạng thật sự của cái thứ
đó, tôi sẽ bị hoảng loạn như Joanne. Bất cứ thứ gì thực thi quy tắc của những
buổi tối không vui vẻ ở Braverow, nó không đến từ bất cứ nơi nào trần gian. Và
nó không đưa Joanne đến bất kỳ nơi nào ở trần gian.
Tôi hét
lên, lùi lại khỏi những ngón tay khi chúng tìm cách bắt tôi. Có thể, nếu quay lại
bóng tối và tìm kiếm Joanne, tôi cũng sẽ phải đối mặt với một số phận khủng khiếp.
Nhưng tôi sẽ không để bản thân mình bị nguy hiểm. Tôi né tránh bàn tay và vụng
về theo sau Rowan lên cầu thang, trước khi đóng sầm cánh cửa lại. Chúng tôi chạy
đến lối vào chính, và cô ấy nhấn xuống tay nắm cửa để mở ra một cảnh tượng tuyệt
vời.
Hiên nhà của
chúng tôi.
Đường lái
xe của chúng tôi, quan trọng hơn tất cả.
Chúng tôi
không dừng lại để đóng gói đồ đạc. Không dừng lại để suy nghĩ. Chúng tôi nhảy
vào xe, lái đi khỏi Braverow, và hứa sẽ không bao giờ nhìn lại. Chúng tôi thậm
chí không lên kế hoạch để thu thập đồ đạc của mình. Ngay cả khi mặt trời lên
cao, tôi sẽ không dám thốt ra dù chỉ là một tiếng cười nhỏ trong Braverow.
Ngoài ra, có những điều tồi tệ hơn sự mất mát vật chất. Những điều tồi tệ hơn cái chết, thậm chí là vậy. Nhưng tôi chưa từng nghĩ nhiều vào những điều đó, và tôi cầu nguyện rằng tôi sẽ không bao giờ làm như vậy.
Tôi ước gì
Joanne đã chết trước khi thấy bất cứ điều gì mà cô ấy đã thấy.
Đăng nhận xét