Điều Luật Để Sống Sót Trong Gia Đình Tôi


Gia đình tôi chỉ có MỘT QUY TẮC LẠ để THỰC HIỆN mỗi đêm..


Cha mẹ tôi không bao giờ giải thích tại sao chúng tôi phải chơi Trò Chơi Im Lặng. Tất cả những gì tôi biết là, mỗi đêm vào đúng 10 giờ tối, chúng tôi sẽ ngồi trong phòng khách, hoàn toàn bất động, môi chúng tôi được niêm kín. Bố sẽ đặt hẹn giờ trong bếp, và đó là lúc trò chơi chính thức bắt đầu. Chúng tôi không được phép phát ra bất kỳ âm thanh nào cho đến khi hẹn giờ reo lại. Các quy tắc rất nghiêm ngặt, và vi phạm chúng? Chà, tôi thà không nghĩ về những gì xảy ra khi chúng tôi làm vậy.


Tôi đã mắc sai lầm một lần khi còn nhỏ. Chỉ là một cơn ho. Một cơn ho nhỏ, vô tội. Nhưng ngay khi âm thanh thoát ra khỏi môi tôi, tôi cảm thấy nó. Một cái chạm lạnh đột ngột trên da tôi, như có thứ gì đó sắc nhọn và lạnh lẽo kéo qua vai tôi. Da tôi bị rách ra, mỏng manh và vết cắt nhìn rất ngọt, như một vết cắt giấy do thứ gì đó vô hình gây ra.


Ngay cả khi còn là một đứa trẻ, tôi đã biết điều đó. Tôi biết rằng nếu tôi la hét, nếu tôi phát ra bất kỳ âm thanh nhỏ nhất, tôi sẽ không sống sót qua đêm. Cha mẹ tôi không cần phải la hét hay mắng mỏ tôi. Nỗi sợ hãi trong mắt họ, nỗi kinh hoàng nhợt nhạt in hằn trên khuôn mặt họ, đã nói với tôi mọi điều. Tối đó, sau khi hẹn giờ cuối cùng reo, bố tôi đã kéo tôi sang một bên. “Con không được phép vi phạm quy tắc nữa,” ông nói, giọng ông chỉ vừa đủ để nghe.


“Chúng không thích điều đó.”


Sau đêm đó, tôi đã học cách nín thở, dù cho bất kể điều gì xảy ra.


Các quy tắc rất đơn giản: không nói chuyện, không di chuyển, không phát ra âm thanh. Tôi chưa bao giờ hiểu tại sao. Không bao giờ có bất kỳ lời giải thích nào, chỉ là những nghi thức cũ kỹ.


Giờ đây, nhiều năm sau, tôi vẫn không biết họ là ai, nhưng tôi biết một điều: khi bạn vi phạm quy tắc, họ có thể sẽ chạm vào bạn.


Tối nay, ngôi nhà cảm thấy không ổn. Có điều gì đó trong không khí khác lạ. Mẹ đã lo lắng cả ngày, đi đi lại lại trong bếp, vặn vẹo tay. Bố không nói một lời nào, nhưng sự căng thẳng trên hàm của ông cho tôi biết rằng, ông cũng lo lắng như vậy. Em gái nhỏ của tôi, Emma, ôm chặt con thỏ nhồi bông, mắt cô bé đảo quanh phòng như thể, cô bé có thể nhìn thấy điều gì đó mà những người còn lại không thể vậy.


Hẹn giờ đang đếm ngược. Sự im lặng thật ngột ngạt. Tim tôi đập trong lồng ngực, đủ lớn để tôi tự hỏi liệu nó có được tính là âm thanh không. Tôi giữ mắt nhìn xuống sàn, cố gắng chặn lại sự căng thẳng đang tăng lên. Nhưng rồi có một âm thanh: một tiếng động nhẹ từ trên lầu. Nó rất nhỏ, nhưng không thể nhầm lẫn. Có thứ gì đó rơi xuống. Nhịp tim tôi tăng nhanh. Bố nắm chặt tay vào tay vịn. Chúng tôi đều biết điều gì sẽ xảy ra bây giờ.


Ban đầu thì không có gì xảy ra. Chúng tôi ngồi bất động, chờ đợi. Sau đó, những bước chân bắt đầu, chậm rãi và dường có chủ đích. Chúng đến từ trên lầu, tiến về phía chúng tôi. Hơi thở của mẹ nghẹn lại. Emma siết chặt con thỏ hơn. Tất cả chúng tôi đều căng thẳng, chờ đợi điều gì sẽ đến tiếp theo. Âm thanh ngày càng lớn hơn, gần hơn. Ngực tôi thắt lại, nỗi sợ cuộn tròn quanh cột sống như một bàn tay lạnh lẽo.


Cánh cửa phòng khách kêu cọt kẹt mở ra. Nhưng không có ai ở đó. Chỉ là một khung cửa mở, dẫn vào hành lang tối tăm.


Cảm giác lạnh lẽo trong phòng gia tăng. Không khí dày đặc, như thể có thứ gì đó đang cố gắng chen vào bên trong.


Chúng tôi ngồi đó, nhìn chằm chằm vào khung cửa mở, chờ đợi điều gì đó chuyển động trong bóng tối. Những bước chân đã dừng lại, nhưng sự căng thẳng vẫn chưa biến mất. Căn phòng giờ đây lạnh giá, và tôi có thể thấy hơi thở của mình trước mặt. Emma đang run rẩy, những ngón tay cô bé bám chặt vào vải của con thỏ.


Tôi liếc nhìn bố, đôi mắt ông dán chặt vào khung cửa, hàm ông siết chặt đến mức tôi lo sợ ông có thể nổi giận. Mẹ không di chuyển một chút nào. Tôi muốn hỏi mẹ điều gì đang xảy ra, tại sao mọi thứ lại cảm thấy khác biệt vào tối nay, nhưng tôi biết tốt nhất là mình nên im lặng thì hơn. Các quy tắc không cho phép đặt câu hỏi.


Rồi, một âm thanh phá vỡ sự im lặng. Nó rất nhỏ, như một tiếng thì thầm mang theo gió. Tôi không thể nghe rõ lời nói đó, nhưng tôi biết đó không phải là một tín hiệu tốt. Những giọng nói, bất kể chúng là gì, đã trở lại. Tôi đã rút ra từ kinh nghiệm xương máu rằng, bạn không muốn nghe những gì chúng đã nói đâu.


Mẹ căng thẳng, mắt mở to. Bà cũng đã nghe thấy. Bố từ từ lắc đầu, như thể bảo chúng tôi hãy phớt lờ nó, giữ im lặng. Chúng tôi đã trải qua điều này trước đây. Chúng tôi biết quy trình.


Nhưng tối nay có điều gì đó không ổn. Không khí nặng nề hơn bình thường, những bóng đổ trong hành lang đang tối hơn. Giống như chính ngôi nhà đang thay đổi, biến dạng. Tôi cảm thấy một cái nút sợ hãi xoắn lại trong bụng.


Hẹn giờ trên bàn bếp kêu to, đếm ngược từng giây cho đến khi chúng tôi được tự do. Nhưng nó cảm giác như một khoảng thời gian bất tận. Tôi gần như không thể chịu đựng được sự căng thẳng nữa, và tôi không chắc Emma có thể chịu đựng được bao lâu.


Đột nhiên, có một âm thanh khác nữa. Lần này, đó là một âm thanh cào nhẹ, như có thứ gì đó bị kéo trên sàn. Nó đến từ trên lầu một lần nữa. Tim tôi đập nhanh. Tôi không dám nhìn Emma. Tôi biết cô bé gần như không giữ được bình tĩnh.


Âm thanh cào dừng lại, thay vào đó là một tiếng gõ nhẹ trên tường. Ba cái gõ, chậm rãi và nhịp nhàng. Rồi ba cái gõ khác, lớn hơn một chút lần này. Nó đang đến gần, di chuyển xuống cầu thang.


Hơi thở của mẹ trở nên gấp gáp, mắt bà đảo về phía bố. Nhưng bố không di chuyển. Bàn tay ông nắm chặt tay vịn của ghế đến mức, các khớp ngón tay trở nên trắng bệch. Ông cũng sợ hãi, nhưng ông đang cố gắng giấu đi, cảm giác bất lực tràn ngập.


Rồi, một cách không báo trước, Emma đột nhiên đứng dậy. Tim tôi nhảy lên cổ họng. Cô bé thả con thỏ xuống sàn, cơ thể nhỏ bé của cô bé run rẩy khi cô bé bước về phía hành lang. “Emma!” Tôi muốn hét lên, nhưng không thể. Tôi cắn môi đến mức cảm thấy vị máu trong khoang miệng.


Con bé có tiền sử bị mộng du, thinh thoảng mà thôi, nhưng không phải như thế này, không phải trong lúc này, không phải trong nghi thức.


Mẹ di chuyển để ngăn cô bé lại, nhưng bố giơ tay lên, ngăn bà lại. Mắt ông mở to, và có điều gì đó trong biểu cảm của ông, khiến tôi cảm thấy lạnh sống lưng. Ông không ngăn Emma. Ông để cô bé đi.


Tôi không hiểu. Tại sao ông không ngăn cô bé lại?


Emma bước thêm một bước nữa về phía hành lang tối, mắt cô bé nửa nhắm nửa mở. Cô bé không tỉnh táo, có lẽ Emma còn không biết mình đang làm gì. Những bóng đổ trong hành lang dường như dịch chuyển, vươn ra để chạm vào cô bé. Tim tôi đập thình thịch trong tai, và tôi muốn hét lên, nhưng tôi không thể.


Ngay khi Emma đến ngưỡng cửa, điều gì đó xảy ra. Âm thanh cào trở lại, nhưng lần này cảm giác như nó nhanh chóng và cuống cuồng. Nó lao về phía chúng tôi, và Emma đứng sững lại, khung người nhỏ bé của cô bé đứng ở rìa bóng tối.


Những tiếng thì thầm ngày càng lớn, càng khẩn thiết. Chúng dường như quấn quanh cô bé, gọi tên cô bé.


Mẹ không thể chịu đựng thêm nữa. Bà nhảy lên, lao về phía Emma, nhưng bố nắm lấy cánh tay bà, kéo bà lại bằng một sức mạnh tuyệt đối, tôi không hề biết cha mình có thể khoẻ như vậy. “Không,” ông thì thầm, giọng ông căng thẳng. “Để con bé đi.”


Để Emma đi? Đó là những lời nói phát ra từ miệng của một người cha sao?. Ông đang làm gì vậy? Tại sao ông ấy lại để con gái mình bước vào bóng tối?


Emma bước thêm một bước nữa, và đột nhiên, cánh cửa dẫn vào hành lang đóng sầm lại. Toàn bộ ngôi nhà rung chuyển, và đèn chớp tắt. Không khí lạnh biến mất trong chớp mắt, thay thế bằng một sự tĩnh lặng ngột ngạt.


Hẹn giờ reo, phá vỡ sự im lặng. Trò chơi đã kết thúc.


Nhưng Emma, Emma đã biến mất.


Hẹn giờ đã reo, báo hiệu kết thúc trò chơi, nhưng em gái tôi đã biến mất, bị cuốn vào bóng tối bên ngoài cánh cửa. Tâm trí tôi quay cuồng, cố gắng hiểu những gì vừa xảy ra.


Tôi quay sang cha mẹ, mong họ sẽ phản ứng gì đó, như lao về phía cánh cửa, tìm Emma. Nhưng họ chỉ ngồi đó, bất động, khuôn mặt nhợt nhạt, mắt mở to với nỗi sợ hãi sâu thẳm mà tôi đã thấy trước đó. Như thể họ đang chờ đợi điều gì đó.


"Emma đâu rồi?" Tôi thì thầm, giọng run rẩy. "Tại sao ba mẹ không làm gì cả?"


Mẹ cuối cùng cũng cử động, từ từ lắc đầu. “Bố mẹ không thể,” bà nói nhẹ nhàng, giọng bà gần như không nghe thấy. “Trò chơi đã kết thúc.”


Tôi không thể tin vào những gì mình đang nghe. Emma đã biến mất, và họ chỉ ngồi đó. Tôi đứng dậy, cơ thể run rẩy vì sợ hãi và tức giận. “Chúng ta phải tìm Emma ngay!” Tôi hét lên, lớn hơn mức cần thiết, nhưng tôi không còn quan tâm nữa. “Em gái của con đang ở đâu đó ngoài kia kìa!”


Giọng bố rất kiên quyết khi ông nói, mặc dù ánh mắt sợ hãi đã bán đứng ông. “Đã quá muộn rồi,” ông nói. “Trò chơi có những quy tắc của nó.”


“Quy tắc?” Tôi lặp lại, không thể tin nổi. “Còn Emma thì sao? Chúng ta không thể chỉ để con bé như vậy được!”


“Chúng ta không thể theo Emma được,” Mẹ nói, mắt bà ngấn nước. “Không phải là bây giờ.”


Nỗi sợ hãi trong mắt họ, sự run rẩy trong giọng nói của họ ... không chỉ là nỗi sợ mất Emma. Đó là điều gì đó khác, điều gì đó tồi tệ hơn nhiều. Họ biết điều gì đó mà tôi không biết, điều mà họ không nói cho tôi.


Tôi không thể chịu đựng thêm nữa. Tôi chạy về phía cánh cửa, mở nó ra và bước vào hành lang. Không khí lạnh hơn, dày đặc hơn, như thể chính ngôi nhà đã thay đổi. Những bóng đổ dường như tối hơn, dày đặc hơn. Tôi gọi Emma, nhưng không có câu trả lời.


Khi tôi lén lút qua hành lang, bước chân của tôi vang lên một cách đáng lo ngại. Ngôi nhà cảm thấy lớn hơn, rộng rãi hơn trước, những bức tường kéo dài ra những nơi chưa từng tồn tại trước đây. Giống như trò chơi đã hoàn toàn chiếm lấy, làm biến dạng không gian xung quanh tôi.


Rồi tôi nghe thấy, một âm thanh nhẹ, gần như như tiếng nức nở. Nó đến từ trên lầu.


Không nghĩ ngợi gì, tôi lao về phía cầu thang, tim đập thình thịch. Tôi phải tìm cô bé. Tôi phải đưa em mình quay trở về. Mỗi bước đi đều phát ra tiếng kêu cót két dưới trọng lượng của tôi, không khí càng lạnh hơn với mỗi hơi thở tôi hít vào. Tôi đến đỉnh cầu thang và dừng lại, lắng nghe. Âm thanh gần hơn bây giờ. Đó là Emma. Tôi chắc chắn điều đó.


Tôi theo âm thanh xuống hành lang về phía cửa phòng ngủ của cô bé. Cửa mở hé, chỉ một khe sáng chiếu ra. Tôi từ từ đẩy cửa mở, bước vào bên trong.


Và rồi tôi thấy Emma.


Emma đứng ở giữa phòng, lưng quay về phía tôi. Con thỏ của cô bé bị vứt trên sàn, và cô bé đang thì thầm điều gì đó, quá thấp để tôi có thể nghe rõ. Một cảm giác nhẹ nhõm tràn qua tôi, em gái tôi ở đây, và nhìn rất ổn.


“Emma?” Tôi gọi nhẹ nhàng, tiến lại gần hơn.


Cô bé không phản ứng. Vẫn chỉ tiếp tục thì thầm, giọng nói của cô trầm thấp và bình tĩnh. Tôi tiến lại gần hơn, nhưng có điều gì đó không ổn. Không khí trong phòng dày đặc với sự căng thẳng, và những bóng đổ dọc theo các bức tường dường như đang thực sự có sự sống vậy.


“Emma?” Tôi nói lại lần nữa, lớn hơn lần trước.


Cô bé ngừng thì thầm. Từ từ, cô quay lại đối diện tôi.


Điều tôi thấy khiến máu tôi đông lại.


Đó là Emma, nhưng có điều gì đó khác ở con đó. Đôi mắt cô trống rỗng, xa xăm, như thể cô đang ở nơi nào đó rất xa. Da cô nhợt nhạt, gần như trong suốt dưới ánh sáng mờ. Rồi tôi thấy nó, một vết nứt nhẹ trên cổ cô, như thể có thứ gì đó đã nhẹ nhàng vạch một vết cắt lạnh, mà tôi đã cảm thấy nhiều năm trước.


“Emma?” Tôi lùi lại một bước, tim đập thình thịch trong lồng ngực.


Cô bé mỉm cười, một nụ cười nhỏ nhắn, kỳ quái, ánh mắt vẫn vô thần như vậy. “Anh nên giữ im lặng,” cô bé nói nhẹ nhàng.


Trước khi tôi có thể phản ứng, cánh cửa phía sau tôi đóng sầm lại, giam chúng tôi trong phòng. Nhiệt độ giảm ngay lập tức, và những tiếng thì thầm mà tôi đã nghe trước đó lại bắt đầu, bao vây quanh tôi. Chúng to hơn bây giờ, phát ra từ mọi nơi cùng một lúc.


Tôi quay về phía cánh cửa, cố gắng mở nó, nhưng nó không nhúc nhích. Tôi bị kẹt, và những bóng đổ trên tường bắt đầu di chuyển, tiến lại gần tôi. Emma đứng yên, nhìn tôi với nụ cười làm tôi cảm thấy không thoải mái.


“Chúng ở đây,” cô bé thì thầm. “Chúng muốn được chơi.”


Những bóng đổ tiến lại gần hơn, hình dáng của chúng thay đổi, trở nên rắn chắc hơn. Chúng di chuyển về phía tôi chậm rãi, có chủ đích, như thể đang tận hưởng khoảnh khắc này vậy.


Tôi ép mình vào cánh cửa, hoảng loạn tràn ngập trong tôi. “Emma, làm ơn,” tôi cầu xin. “Chúng ta phải ra khỏi đây ngay.”


Nhưng Emma chỉ lắc đầu, nụ cười trống rỗng trên mặt cô bé xuất hiện. “Đã quá muộn,” cô bé nói. “Trò chơi chưa bao giờ thực sự kết thúc.”


Những bóng đổ gần như đã đến gần tôi, sự hiện diện lạnh lẽo của chúng quấn quanh tôi như một cái kìm. Da tôi nổi da gà, cảm giác giống như tôi đã cảm thấy nhiều năm trước, những ngón tay vô hình vạch qua cổ tôi. Tôi bị kẹt, và tôi biết rằng nếu tôi phát ra âm thanh, mọi thứ sẽ kết thúc.


Rồi, tôi nghe thấy một tiếng va chạm lớn từ dưới lầu. Cha mẹ tôi cuối cùng đã di chuyển.


“Emma!” Mẹ hét lên từ dưới cầu thang. Giọng bà phá vỡ sự im lặng kỳ quái trong phòng. Tôi tận dụng cơ hội để xô qua Emma, chạy về phía cánh cửa. Tôi đập vai vào nó, và cuối cùng nó cũng mở ra.


Tôi lao xuống cầu thang, chân tôi run rẩy khi tôi chạt đến dưới tầng trệt. Cha mẹ tôi đang đứng đó, mắt mở to và sợ hãi. Phía sau họ, những bóng đổ tiếp tục lớn lên, tràn xuống cầu thang như một làn sương mù tối, tiến về phía chúng tôi.


“Chúng ta phải đi thôi!” Tôi hét lên, nắm tay mẹ. Nhưng bà không di chuyển.


“Chúng ta không thể rời khỏi ngôi nhà được đâu,” Bố nói, giọng ông trống rỗng. “Nếu chúng ta đi, chúng sẽ theo dõi chúng ta.”


“Làm gì còn lựa chọn nào khác đâu!” Tôi phản bác, liếc nhìn lên cầu thang. Những bóng đổ gần như đã đến gần chúng tôi, và tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân của Emma vang vọng từ hành lang trên cao.


Bố lắc đầu chậm rãi. “Đây là lỗi của chúng ta. Chúng ta đã phá vỡ quy tắc.”


“Cái gì?” Tôi nhìn ông, bối rối. “Bố đang nói về điều gì vậy?”


Khuôn mặt mẹ nhợt nhạt, mắt bà ngấn nước. “Đúng vậy,” bà thì thầm. “Chúng ta đã phá vỡ quy tắc nhiều năm trước rồi. Trước khi con ra đời. Lúc đó chúng ta không biết mình phải làm gì, và kể từ đó, trò chơi này đã luôn theo dõi gia đình chúng ta.”


Căn phòng cảm giác như đang khép lại xung quanh tôi. “Vậy thì sao? Chúng ta phải ở đây và để cho chúng bắt đi sao?”


Bố không trả lời. Ông chỉ nhìn chằm chằm vào những bóng đổ đang bò xuống cầu thang. “Đi đi,” ông nói nhẹ nhàng. “Con và Emma. Ra khỏi đây. Đừng quay lại.”


Nước mắt trào ra trong mắt tôi, nhưng tôi gật đầu. Không có thời gian để tranh cãi. Tôi chạy lên cầu thang, tìm thấy Emma đứng ở trên cùng, khuôn mặt cô nhợt nhạt, mắt cô trống rỗng.


“Đi nào!” Tôi hét lên, nắm tay cô. Trong một khoảnh khắc, cô không di chuyển, nhưng rồi điều gì đó trong đôi mắt cô thay đổi. Cô chớp mắt, như thể vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ, và gật đầu.


Chúng tôi chạy xuống cầu thang cùng nhau, những bóng đổ đuổi theo chúng tôi khi chúng tôi lao về phía cánh cửa chính. Tôi có thể nghe thấy mẹ khóc phía sau, và tôi cố gắng không nhìn lại.


Ngay khi chúng tôi bước ra ngoài, không khí lạnh ập đến như một cơn sóng. Ngôi nhà rên rỉ phía sau, cánh cửa đóng sầm lại. Tôi nắm tay Emma, kéo cô ra khỏi ngôi nhà nhanh nhất có thể.


Chúng tôi chạy xuống đường, không dừng lại cho đến khi đến rìa sân. Tôi quay lại, tim đập thình thịch trong lồng ngực.


Ngôi nhà tối tăm và im lặng, cửa sổ trống rỗng và không có sức sống. Nhưng tôi biết rõ. Tôi biết rằng bên trong, trò chơi vẫn đang diễn ra.


Cha mẹ tôi đã ở lại phía sau, trở thành nạn nhân của một trò chơi mà họ đã vô tình khởi xướng từ lâu. Và bây giờ, trò chơi sẽ không bao giờ kết thúc, cho họ.


Tôi nhìn xuống Emma, người đang run rẩy bên cạnh tôi. “Chúng ta đã làm được,” tôi thì thầm, cố gắng trấn an con bé. Nhưng tôi biết sự thật. Chúng tôi thực sự chưa thoát khỏi nó. Trò chơi này sẽ theo dõi chúng tôi, luôn chờ đợi lần tiếp theo chúng tôi mắc sai lầm.


Khi chúng tôi đi xa khỏi ngôi nhà, tôi vẫn có thể nghe thấy nó trong tâm trí mình, tiếng tích tắc nhẹ nhàng của đồng hồ hẹn giờ, lại một lần nữa đếm ngược.


Đăng nhận xét

Post a Comment (0)

Mới hơn Cũ hơn