(r/Nosleep) Hàng Xóm Của Tôi Không Phải Là Con Người

 

Họ buộc tôi phải yêu những ánh đèn nhấp nháy.


Tôi đã từng làm việc với một công ty kéo xe độc lập, gần đường Cloud, MN. Chúng tôi chủ yếu hoạt động quanh Willmar, Sauk Centre, Tomskog và Glenwood. Tôi thường làm trợ giúp bên đường và thu hồi xe. Ở những vùng này, bạn sẽ thấy một số lượng đáng ngạc nhiên các phương tiện bị bỏ rơi, giữa chốn không người. Tôi biết rằng việc nhìn thấy những chiếc xe gỉ sét bên lề đường là điều bình thường, nhưng nếu không có những người như tôi, bạn sẽ thấy gấp ba lần số lượng đó.


Vì vậy, tôi nhận được cuộc gọi về một chiếc xe cũ kỹ, đã đâm vào một biển báo dừng và bị bỏ lại bên đường. Tôi được gọi đến để thu hồi. Không vui vẻ gì khi phải ra ngoài trong bóng tối, khi những đám mây mưa kéo đến, nhưng đó cũng là lý do để tôi hoàn thành công việc, tai nạn xảy ra trong bóng tối. Ai đó có thể bị thương.


Tôi mất một lúc để đến đó. Không có nhiều xe trên đường. Tôi bật đèn cảnh báo và bước ra ngoài, giữ tai nghe trong khi nghe danh sách phát công việc của mình. Tôi đã tự huấn luyện bản thân để chỉ nghe nhạc đồng quê khi làm việc, và nhạc rock vào thời gian rảnh, nghĩ rằng tôi có thể tạo ra một kiểu nhận thức cân bằng giữa công việc và cuộc sống.


Khi tôi ra khỏi xe tải, tôi ngay lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.


Tôi đã đi xuống con đường đó trước đây, và tôi chưa bao giờ thấy biển báo dừng nào ở gần đó. Đó là một con đường thẳng, tại sao lại có biển báo dừng?


Chiếc xe đang nói đến là một chiếc xe chứa đầy côn trùng rất kỹ. Sơn đã bong tróc từ nhiều năm trước, và một nửa nội thất thì hoặc bị mục nát hoặc đã bị tháo ra. Có tảo mọc nửa lên bánh xe, với những cụm cỏ nhô ra từ hệ thống treo, cái xe này kiểu đã không chạy trong 100 năm ấy. Chết tiệt, bạn hầu như không thể làm cho nó lăn bánh được.


Tôi cảm thấy bối rối. Không có cách nào mà ai đó có thể lái chiếc xe này hoặc đâm vào bất cứ thứ gì. Ai đó đã kéo nó đến đó vì một lý do nào đó.


Quay lại chú ý vào xe tải của mình, tôi gần như bị sặc nước bọt.


Tôi đếm được không dưới năm người bên lề đường, nhìn lên những ánh đèn cảnh báo nhấp nháy. Năm người, tất cả đều ở độ tuổi khác nhau. Họ có vẻ mặt kỳ lạ đầy sự ngưỡng mộ. Miệng há hốc và không chớp mắt, họ dường như không quan tâm đến sự hiện diện của tôi, họ chỉ đứng đó vì những ánh đèn.


Tôi nhìn họ trong một khoảnh khắc. Đây chính là những người đã kéo chiếc xe lên, không nghi ngờ gì về điều đó. Chết tiệt, một trong số họ còn có tay và ủng dính đầy bùn.


Tôi nghĩ đến việc nói gì đó, nhưng quyết định chỉ lấy điện thoại ra phòng trường hợp có ai đó muốn gây rối. Tôi khóa xe tải, không rời mắt khỏi những người này, và cố gắng tiếp tục công việc của mình. Họ dường như không bận tâm. Họ chỉ đứng đó, mắt họ mở to và đen, nhìn chằm chằm vào những ánh đèn cảnh báo nhấp nháy.


Thật kỳ quái. Tôi đi vòng quanh chiếc xe đó, liên tục kiểm tra sau lưng. Tôi đã chờ một trong số họ bùng nổ chạy tới hoặc la hét, nhưng không có gì xảy ra. Họ chỉ đứng đó. Không một âm thanh, hay một lời nói. Hơi thở nặng nề – đồng điệu.


Tôi đã nghĩ đến việc quay phim, nhưng thật sự mà nói, tôi phải ra khỏi đây.


Tôi đã đẩy biển báo bị ngã ra khỏi đường và chuẩn bị cho chiếc xe bị hỏng. Trong suốt quá trình đó, tôi cảm thấy một cơn rùng mình lo lắng dâng lên sống lưng, mỗi khi có tiếng động lớn. Một cái xích rung có thể làm họ nổi giận, hoặc tiếng kêu của kim loại. Tôi không biết những người này có vấn đề gì, vì vậy tôi không biết họ có thể không ổn định đến mức nào.


Khi tôi hoàn tất và chuẩn bị rời đi, tôi đã liếc nhìn lại họ lần cuối.


Trái tim tôi đã nhảy một nhịp khi một trong những đôi mắt của họ – đúng, chỉ một đôi mắt – quay về phía tôi.


Cô ấy có lẽ khoảng bốn mươi tuổi, với khuôn mặt toát lên vẻ ‘mệt mỏi’. Khi đôi mắt thứ hai của cô ấy từ từ dừng lại trên tôi, tôi cảm thấy một sự bất an dâng lên trong dạ dày. Có điều gì đó về cô ấy thật… phi nhân loại. Nó không giống như việc gặp ánh mắt của một người sống ở Minnesota khác, hay thậm chí là một người thuộc loài Homo Sapiens. Người phụ nữ này là một điều gì đó khác. Một điều gì đó khác biệt.


Tôi đang định quay lại xe tải của mình thì cô ấy mở miệng và nói.


“Nhìn vào tôi” cô ấy nói.


Tôi đã nhìn. Tôi không thể không làm điều đó. Nó giống như đang nhìn chằm chằm vào một kẻ săn mồi, giữ nó ở khoảng cách an toàn. Tôi phải nhìn vào cô ấy.


Tất nhiên, có một kế hoạch cho điều đó.


Tôi không nhận ra hai người đàn ông đang lén lút đến gần tôi từ phía bên kia của con đường.


Tôi rất khó để kể lại phần này. Nó đã in sâu vào tâm trí tôi, nhưng không phải kiểu… như một vết bỏng cháy khét ấy. Nó giống như một vết thương, và tôi ghét việc chạm vào nó. Từ duy nhất tôi có thể dùng cho điều này, là nó ‘làm tôi sợ hãi’. Không chỉ vì những hàm ý bạo lực, mà còn vì bây giờ tôi biết, từ trải nghiệm, tôi yếu ớt đến mức nào với tư cách là một con người và một sinh linh sống.


Những bàn tay nắm chặt tôi, và tôi bị đẩy vào bên hông xe tải. Một gã đàn ông trong độ tuổi năm mươi và một cô gái có vẻ trong độ tuổi thanh niên – cả hai đều mạnh mẽ một cách điên cuồng, với cái nắm mà bạn có thể mong đợi từ một con thú hoang. Họ bám chặt vào tôi như thể mạng sống của họ phụ thuộc vào điều đó, thế nhưng, không ai trong số họ nói gì. Không có tiếng động, không có lời nói, chỉ có những hơi thở nặng nề và đôi mắt không chớp. Ngay cả lúc đó, khi tay tôi bị đẩy vào kim loại lạnh, họ cũng không nhìn tôi. Họ vẫn đang nhìn lên những ánh đèn cảnh báo.


Người đã nói chuyện với tôi quay lại. Cô ấy đối diện tôi và giơ lên một cái gì đó. Nó trông giống như một trong những chiếc máy ảnh hộp cũ, với một cái quay bên cạnh.


Cô ấy bật nó lên với một tiếng kêu của kim loại, làm tôi chói mắt với một ánh sáng mạnh mẽ và ấm áp. Cô ấy từ từ quay cái cần bên cạnh, giống như một cái hộp ma quái.


Với mỗi tiếng “click”, có điều gì đó che ánh sáng trong một tích tắc; hiệu quả làm cho nó nhấp nháy.


Cô ấy quay nhanh hơn và nhanh hơn. Việc chớp mắt biến thành ánh sáng nhấp nháy.


Tôi không thể giải thích cảm giác của mình. Nó giống như có điều gì đó lấp đầy dạ dày tôi. Như cơ thể tôi đang co lại, cố gắng làm cho tôi nhỏ lại. Tôi trở nên quá tập trung vào ánh sáng nhấp nháy này, phát ra từ cái hộp đen đáng sợ đó.

 

Tôi thậm chí không nhận ra rằng họ đã buông tay tôi, hay họ đã tụ tập quanh tôi như thế nào. Họ đã quan sát khi tôi có một cơn co giật tâm lý. Tôi không thể di chuyển, và tôi không thể rời mắt đi. Tâm trí tôi chỉ đầy ắp tiếng “click” này; thiết lập lại mọi xung động xuất hiện trong tâm trí tôi.


Tôi nên chạy. CLICK.


Những người này là ai? CLICK.


Tôi đang gặp nguy hiểm. CLICK.


Tôi không thể hoàn thành một mạch suy nghĩ nào. Tôi chỉ đứng đó, như bị thôi miên bởi cái hộp đó giống như họ đã bị ánh đèn cảnh báo của tôi cuốn hút.


Tôi không biết mình đã ngất đi lúc nào. Có thể là vài giây, có thể là vài phút. Tất cả những gì tôi biết là tôi tỉnh dậy bên lề đường vài giờ sau khi một người qua đường vỗ vai tôi.


“Anh ổn chứ?” họ hỏi. “Anh bị thương à?”


Tôi lắc đầu, cố gắng điều chỉnh lại đôi mắt của mình. Chúng vẫn còn đau vì ánh sáng.


“Tôi không biết,” tôi nói. “Tôi… tôi thật sự không biết.”


Tôi gọi cho sếp, kể cho họ những gì đã xảy ra. Giải thích lý do tại sao tôi không trả lời bất kỳ cuộc gọi nào. Tôi cũng đã cung cấp một bản khai cho cảnh sát, giải thích những gì ít ỏi mà tôi có thể nói, với một người đàn ông rất hiểu biết. Điều đó không có nghĩa gì với họ, hay với tôi, về vấn đề đó. Không có gì bị đánh cắp. Không có gì bị phá hoại. Chỉ là… người tấn công người mà không có lý do gì mà thôi, dường như là vậy. Các sĩ quan có vẻ tiếc khi nghe điều đó, như thể họ đã xin lỗi về những gì họ không thể làm.


Tôi không gặp lại họ cho đến rất lâu sau – trong những hoàn cảnh rất khác.


Tôi được cho nghỉ bệnh vài ngày để phục hồi, nhưng vào thời điểm đó, tôi thậm chí không biết mình cảm thấy như thế nào nữa. Khi về nhà, tôi không thể tập trung. Mọi thứ đều cảm thấy không ổn. Tôi hầu như không thể giữ mình tập trung vào những nhiệm vụ nhỏ nhất. Tôi quên cơm đã nấu trên bếp. Tôi để điện thoại xuống giữa một cuộc gọi. Tôi để vòi nước chảy. Tôi cứ bị phân tâm, như thể có điều gì đó quan trọng đang thiếu vắng trong tâm trí tôi.


Điều này tiếp diễn lặp đi lặp lại trong vài ngày. Tôi nhớ rõ cách tôi cố gắng xem một chương trình thực tế ngu ngốc nào đó, nhưng tôi cứ quên mất mình đang xem gì. Tôi không dám dùng xe để đi mua sắm, tôi đi bộ, và ngay cả lúc đó, tôi cũng phải nhìn xuống danh sách mua sắm của mình mỗi vài phút.


Tôi nhớ có một lần khi tôi cố gắng tắm. Tôi để nước chảy. Quên không tắt nó, giống như với mọi thứ khác. Khi tôi hoàn tất và bước ra ngoài, tôi bật công tắc đèn. Nhưng công tắc đó rất nhạy, và tôi vô tình bấm hai lần, làm cho đèn nhấp nháy.


Điều đó đã gửi một làn sóng ấm áp qua cơ thể tôi. Loại ấm áp giải tỏa mà bạn có được khi bước ra khỏi cơn bão tuyết và vào một ngôi nhà ấm cúng. Nó thật quen thuộc và chào đón, như thể đây là cảm giác mà tôi đáng ra phải có. Nói một cách đơn giản, nó đã giúp tôi. Trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy như mình đã trở lại.


Cuối cùng, tôi đứng đó khoảng 20 phút, chỉ bật công tắc đèn lên và xuống, lên và xuống. Tôi bấm cho đến khi tiếng bấm của công tắc bắt đầu nghe giống như tiếng “click” của cái hộp đen. Cho đến khi thời gian bắt đầu chậm lại, làm cho mỗi tiếng “click” dường như xa hơn - bất kể tôi đi nhanh đến đâu.


Và khi tôi nhìn vào gương, tôi thấy mắt mình hoàn toàn đen - giống như những đôi mắt mà tôi đã thấy đêm đó.


Tôi có thể hình dung mình giống như cô ấy. Mệt mỏi, không chớp mắt, và lạc lối trong thế giới.


Điều đó làm tôi sợ hãi.


Tôi nhắm mắt lại và cố gắng giữ chúng đóng chặt - nhưng mỗi khoảnh khắc xa rời những ánh đèn nhấp nháy, tiếng “click”, chỉ làm tôi… kiệt sức. Như bị mắc kẹt giữa chốn không người khi cơn bão tuyết từ từ tăng lên. Tôi cảm thấy mình ngày càng xa cách, lạnh hơn, chậm hơn. Tôi xoay trở trong giường, cố gắng tập trung vào điều gì đó. Bất cứ điều gì.


“Mississippi,” tôi lẩm bẩm. “Đánh vần Mississippi.”


Tôi đã hoàn thành toàn bộ vào lần đầu tiên. Đến lần thứ hai, tôi chỉ làm được khoảng một nửa. Đến lần thứ ba, tôi có thể bắt đầu, nhưng không thực sự biết mình đang làm gì nữa.


Đến lần thứ tư, tôi cảm thấy bực bội – và tôi thậm chí không biết tại sao.


Vào một thời điểm nào đó trong đêm, tôi nghe thấy tiếng còi. Không quá xa, cũng không gần. Có điều gì đó trong tôi bị kích thích. Nó muốn tôi đứng dậy. Ý nghĩ thoáng qua trong đầu rằng có thể, ở một mức độ nào đó, tôi chỉ muốn nhìn thấy những ánh đèn nhấp nháy.


Tôi đi đến cửa sổ phòng ngủ và đặt tay lên rèm. Tôi biết mình không nên tham gia vào điều đó. Tôi cứ cố gắng chống lại bản thân. Những suy nghĩ duy nhất không bị gián đoạn là những suy nghĩ nhằm mục đích duy nhất là nhìn thấy những ánh đèn đó. Tôi cứ cố gắng thuyết phục bản thân rời đi, nhưng không dễ chút nào.


“Chỉ một cái nhìn thôi” tôi nghĩ. “Để xem nó có hoạt động không.”


Có ba xe cảnh sát và một xe cứu hỏa. Tất cả đều bật đèn.


Tôi đã bị mê hoặc.


Tôi thấy nó rõ ràng đến mứ, như thể thời gian lùi lại chỉ để cho tôi tận hưởng sự phấn khích. Tôi có thể thấy mọi màu sắc chuyển động, cường độ di chuyển qua lại giữa các ánh đèn. Nó giống như một cái mini-vũ trụ nổ tung, làm đầy đầu tôi với sự ấm áp và phấn khích. Tôi nhìn chằm chằm vào nó từ cửa sổ phòng ngủ. Nó thật sự tuyệt vời.


Họ chỉ ở đó trong một khoảnh khắc, nhưng đó là tất cả những gì tôi cần. Tôi cảm thấy nghẹt thở – mặt tôi nóng bừng, và mắt tôi thì ướt. Nó cảm giác như tôi đã chạy marathon. Thậm chí, cả đầu gối tôi cũng yếu ớt.


Tôi có một khoảnh khắc tỉnh táo ngắn ngủi khi những đám mây trong tâm trí tôi tách ra. Tôi phải giữ đà. Tôi phải giữ cho mình tỉnh táo. Chạy vào bếp, tôi lấy đèn pin và tất cả các pin dự phòng mà tôi có thể tìm thấy, làm đổ một ngăn kéo đầy những thứ lặt vặt xuống sàn. Tôi phải dừng lại vài lần để bật công tắc đèn. Một cú hích.


Cuối cùng của đêm, tôi thấy mình đứng giữa một căn bếp tối tăm với đèn pin chắc chắn cầm dưới mặt. Bật nó lên, rồi tắt, rồi bật, rồi tắt.


Tôi phải làm như vậy.


Sau đó, tôi ngừng ngủ. Giấc ngủ không mang lại cho tôi điều gì, nhưng ánh đèn nhấp nháy liên tục đã giữ tôi cảm thấy như mình còn sống. Nó cho phép tôi giữ đầu óc đủ tỉnh táo để lập ra một kế hoạch nào đó. Để chiến đấu với nó. Không phải vì tôi thực sự muốn, mà vì tôi biết trong sâu thẳm trái tim mình rằng, điều này không bình thường. Họ đã làm điều gì đó khủng khiếp với tôi, nhưng vào lúc này, tôi phải tìm cách sống chung với nó.


Tôi đã lấy đèn Giáng sinh ra và đặt chúng nhấp nháy không liên tục. Tôi dán chúng lên tất cả các bức tường trong phòng ngủ của mình, ngay cạnh máy tính. Giữ cho mình đủ tỉnh táo, tôi đã tìm kiếm trên web để xem cái này có thể là gì, nhưng tôi không thể tìm thấy gì cả. Đó là khi tôi tìm thấy nơi này, thực ra. Tôi đã nghĩ đến việc đăng bài này từ rất lâu trước đó, nhưng tôi không biết bắt đầu từ đâu.


Tôi cứ cố gắng đánh vần “Mississippi” trong đầu, để kiểm tra xem mình có suy nghĩ thẳng thắn tỉnh táo hay không. Thường thì, tôi có thể làm được. Nhưng ngay cả một khoảng thời gian ngắn của những ánh đèn nhấp nháy cũng khiến tôi bỏ lỡ một vài chữ cái.


Và đúng như dự đoán, tôi không đi được xa trong những cuộc tìm kiếm của mình. Tôi chưa bao giờ nghe thấy điều gì như thế này xảy ra với bất kỳ ai, và có vẻ như những người khác cũng vậy. Chẳng mấy chốc, tôi chỉ đang chuyển đổi giữa màn hình tối tăm và một trang trắng toàn màn hình. Bật, tắt, bật, tắt…


Tôi có thể cảm thấy mình đang yếu đi. Thiếu ngủ đã phản bội tôi. Tay tôi run rẩy vì thiếu thức ăn. Sau một khoảng thời gian, tôi nhận ra mình không thể chỉ có ánh đèn xung quanh – tôi cần được thỏa mãn. Để nhìn chằm chằm. Đắm chìm trong chúng.


Tôi đang trở nên tuyệt vọng. Tôi lang thang trên phố, hy vọng nhìn thấy hoặc nghe thấy điều gì đó, sẽ mang lại cho tôi cảm giác hồi hộp đó trở lại. Tôi thậm chí đã nghĩ đến việc gây ra một đám lửa, chỉ để có xe cứu hỏa đến.


Đó là khi tôi nhận ra. Có lẽ đó chính là những gì, mà những người đó đã làm từ đầu. Họ đã đặt chiếc xe rỉ sét đó và lôi kéo tôi đến đó – chỉ vì những ánh đèn nhấp nháy.


Thật khó để thừa nhận điểm thấp nhất của mình. Tôi đang đứng với chiếc điện thoại trên tay, sắp gọi 911, để nói rằng tôi đang bị tấn công. Bất cứ điều gì, để có được một ánh đèn nhấp nháy và tiếng còi. Có một tiếng la hét trong tôi đòi hỏi, tôi phải làm điều đó, và một giọng thì thầm nói rằng, tôi đang tự hủy hoại bản thân. Tôi có một sự lựa chọn, đi theo con đường này và trở thành nô lệ của những ham muốn, hoặc đầu hàng trước những áng mây trong đầu.


Tôi chọn lựa chọn sau. Tôi ném điện thoại của mình và lang thang – từ từ quên đi mình đang đi đâu, hoặc mình đang làm gì. Tôi chỉ mơ hồ nhớ bầu trời chuyển sang tối, và trời mưa. Có một chiếc xe bíp bíp khi họ chạy ngang qua tôi, và một tài xế lo lắng hỏi tôi tôi đang như thế nào. Không có phương hướng, hay mục đích, hay giải pháp, tôi chỉ tiếp tục đi. Ở đâu đó.


Đó là một cảm giác kỳ lạ, khi tìm thấy bản thân lạc lối trong chính bóng tối của mình. Nó giống như nhìn vào cuộc sống của bạn qua một lỗ khóa, chỉ nắm bắt được những mảnh vụn, với một rào cản ở giữa. Và cuối cùng, nỗ lực của tôi đã trở nên vô dụng.


Có những người khác ở đó, ở phía bên kia lỗ khóa. Những người khác cũng lạc lối như tôi, lang thang xung quanh. Một số tôi nhớ từ đêm kinh khủng đó. Những người khác thậm chí không phải là con người. Không phải là tôi đã nhìn thấy họ, mà hơn thế nữa, tôi đã cảm nhận được họ.


Rồi tất cả lại ùa về với tôi.


Tôi đang đứng trong một khoảng trống, trong một khu rừng, ở đâu đó giữa chốn không người. Có những người khác ở đó, nhưng tôi không quan tâm đến việc nhìn họ. Tất cả những gì tôi có thể tập trung là người phụ nữ trung niên đứng trước mặt tôi, với một chiếc hộp đen nhấp nháy, và một cái quay tạo tiếng “click”.


Trong tất cả các ánh đèn tôi đã thấy, đây là ánh đèn đẹp nhất. Nó giống như bị hút vào một hiểu biết sâu sắc hơn. Những tiếng “click” ngày càng xa nhau, và mọi khoảnh khắc đều bị kéo dài. Trong niềm hạnh phúc đó, mỗi lần chớp nháy của ánh đèn giống như ngày tháng trôi qua trong một thiên đường do tôi tự tạo ra. Có một sự thiện chí ở đó, ai đó quan tâm đến tôi. Như một thứ thuốc giảm đau cho linh hồn tôi.


Rồi tất cả dừng lại. Trở lại trong bóng tối. Người phụ nữ đưa ra một chiếc điện thoại khi chiếc hộp ngừng phát ra tiếng “click”.


“Xe cứu thương.”


Và đó là tất cả những gì cô ấy nói.


Chúng tôi đã đến một bãi đậu xe bên ngoài trung tâm thương mại cũ (cái cũ gọi là “Dead-Eye” đối với những ai sống quanh đây). Có sáu người trong chúng tôi, nhưng không ai nói một lời nào. Có một người phụ nữ trẻ đã nắm được điện thoại, và cô ấy có vẻ không biết phải làm gì. Cô ấy nhìn lên, như thể vừa thoát khỏi cơn mê.


“Chúng ta có thực sự phải làm điều này không?” cô ấy hỏi. “Chúng ta… có thật sự đang làm điều này không?”


Có một khoảnh khắc nghiêm túc, mà không ai trong chúng tôi biết phải làm gì. Cuối cùng, có một người đàn ông lớn tuổi bước lên. Ông nhìn từ trên xuống dưới người phụ nữ trẻ, rồi quay sang những người còn lại. Không ai nói gì. Có gì để nói bây giờ?


Ông suy nghĩ một lát, rồi dựa lưng lại. Dồn hết sức mình vào đó, ông bắt đầu đánh vào mắt cô ấy.


Cô ấy gục xuống đất. Chiếc điện thoại lăn ra từ tay cô. Những người khác bắt đầu đánh đập cô ở khoảng cách gần hơn.


Thật sự không thể tin nổi. Nó như thể cô ấy đã ngừng trở thành con người đối với họ vậy.


Tôi đã gọi dịch vụ khẩn cấp. Chúa ơi, tôi đã nói cho họ biết chính xác những gì tôi đang thấy, một nhóm người đang tấn công tàn bạo một ai đó. Trong lúc tôi gọi, những người khác vẫn tiếp tục tấn công cô ấy. Không ai trong số họ nhìn đi chỗ khác hay thậm chí cau mày. Tôi thấy máu văng vào mặt một người trong số họ, và họ thậm chí không chớp mắt.


Có thể họ muốn tỏ ra sự kiên quyết, hoặc có thể, không có không gian cho những người hay nghi ngờ. Dù sao đi nữa, chúng tôi đã thực hiện nhiệm vụ của mình.


Cô ấy gần như không thở được khi họ bước đi. Người đàn ông đã khởi xướng vụ đánh đập đưa tay về phía tôi, đòi lại chiếc điện thoại. Tôi đưa nó cho ông. Tôi còn quá ‘mới’ để được giao phó một thứ giá trị như vậy.


Tôi muốn nói, nhưng tôi không dám nói. Nhìn xuống cơ thể gãy gục, thở hổn hển…điều này đã thức tỉnh một số suy nghĩ. Nó đặt một gợi ý trong đầu tôi, rằng có thể điều này không ổn. Nó khiến tôi tự vấn bản thân, và khiến tôi suy nghĩ. Tôi nhớ mình đã đứng đó, nhìn máu chảy thành vũng, trong khi tôi tự hỏi:


“Mình vẫn có thể đánh vần từ Mississippi phải không?”


Tôi không thể.


Mặc dù đi theo con đường này, và chấp nhận mọi thứ, nó vẫn lấy đi một cái gì đó từ tôi. Điều đó rõ ràng hơn bao giờ hết. Đó là một lời nhắc nhở nhẹ nhàng rằng, đúng, tôi đang đi xuống một con đường sai lầm. Tôi đang làm điều gì đó sai trái. Tôi không thể tự sửa chữa bản thân theo cách này.


Có tiếng còi ở xa. Tôi có thể thấy ngọn cây đang đổi màu. Họ đang đến. Những người khác ẩn nấp bên lề đường; đôi mắt họ trở nên tối tăm với sự mong đợi. Tôi tham gia cùng họ, do dự, cố gắng tạo ra một kế hoạch nào đó.


Khi những ánh đèn nhấp nháy xuất hiện quanh khúc cua, nó giống như việc uống một ly nước đá, vào một ngày hè nóng bức vậy. Đó là một cơn gió dịu mát. Không giống như những gì tôi đã trải qua với chiếc hộp đen đó, nhưng… là một sự thay thế. Một sự thay thế khá tốt. Những màu sắc bao trùm chúng tôi, và chúng tôi chỉ ngâm mình trong đó.


Ngoại trừ giờ đây tôi có cảm giác rằng… điều đó không đúng. Như thể tôi đang bị lợi dụng và thao túng.


Như thể có điều gì đó trong những ánh đèn nhấp nháy kia, đang nhìn lại tôi.


“Eo,” ai đó thì thầm. “Eo.”


Những người khác cũng tham gia. Một dàn hợp xướng những giọng nói thì thầm. Ban đầu chỉ là một tiếng ồn, nhưng tôi có thể thấy họ đang muốn nói gì đó, đó là một cái tên của thứ gì đó. Thứ mà đã thu hút chúng tôi, cho chúng tôi một cái nhìn thoáng qua về một điều gì khác. Eo. Kết thúc. Hẹn gặp lại.


EO.


Có một chiếc xe cứu thương và hai xe tuần tra xuất hiện. Khi họ đến chỗ người phụ nữ bị đánh, tất cả chúng tôi đều bước ra khỏi rừng cùng nhau. Ai đó đang la hét bảo chúng tôi dừng lại. Có những lời đe dọa. Những yêu cầu. Súng đã được rút ra.


Rồi một tiếng “click”.


Nhìn sang bên trái, người phụ nữ với chiếc hộp đen đã trở lại. Một ánh đèn nhấp nháy đầu tiên về phía họ là tất cả những gì cần thiết để phân tâm họ. Tôi không thể nhìn thấy rõ từ góc của mình. Những người khác kéo đến như những con bướm, nhưng tôi vẫn chưa bị mê hoặc. Thay vào đó, tôi nhìn về phía người phụ nữ đang nằm gãy gục.


Cô ấy gần như không còn ý thức. Những nhân viên y tế không có thời gian để đưa cô ấy đi. Một người trong số họ đang ẩn náu ở phía sau xe cứu thương, trong khi người kia chỉ đứng đó – nhìn chằm chằm vào người phụ nữ với chiếc hộp đen.


Tất cả chúng tôi tiến lên, từ từ. Một vài tiếng thì thầm, một tuyên bố về đức tin. Không, không phải là đức tin. Chỉ là sự tôn thờ. Không phải là đức tin khi bạn đã thấy nó. Khi bạn biết nó ở đó.


Những người khác tạo thành một vòng tròn. Hai cảnh sát cũng vậy. Tất cả họ nhìn chằm chằm vào luồng ánh sáng cuốn hút này, lời mời gọi để được nhìn thấy. Để bước ra khỏi chính mình và nhìn thấy phúc lành ẩn giấu này.


Tôi đã cố gắng nhìn đi chỗ khác. Tôi đã cố gắng rất nhiều. Tôi đã cố gắng nhắm mắt lại, nhưng tôi không thể. Tôi muốn nhìn sâu hơn và biến mất vào ánh sáng đó, để cho nó thiêu đốt tôi trong sự trống rỗng, bên trong và bên ngoài. Để được tự do. Về nhà.


Tôi nghe thấy nó gọi. Tôi không thể mô tả nó, nhưng tôi đã nghe thấy nó. Ngay cả khi hai tay che mắt tôi, tiếng “click” từ chiếc hộp đó đã xâm nhập vào đầu tôi và tạo ra một xung điện ánh sáng, bên trong mí mắt tôi. Không sao cả, tôi nghĩ. Có thể nó sẽ rất tuyệt vời.


Nhìn lại nó, thật… không chân thực. Những suy nghĩ vẫn còn đó, nhưng giống như, chúng thậm chí không phải là của tôi. Như thể cố gắng tóm tắt một bộ phim bạn đã xem 20 năm trước. Và bạn biết đấy, nếu không phải vì một điều gì đó ngu ngốc, tôi sẽ không bao giờ đến được đây.


Một trong những viên cảnh sát, người đã rút súng, đã làm rơi nó. Tôi đã trượt chân trên đó khi bị kéo vào. Tôi ngã mạnh, đầu gối trước, làm không khí thoát ra khỏi phổi tôi.


Nằm đó, tôi nhận ra mình đang nằm song song với người phụ nữ bị đánh. Nhìn nhau từ bên kia bãi đậu xe, tôi nhớ rằng mình vẫn còn thời gian. Nhìn vào cô ấy, tôi không thấy Eo. Tôi chỉ thấy nỗi đau của những gì sẽ đến nếu tôi không tự tách mình ra khỏi nơi này.


Vì thế, tôi đã làm như vậy.


Trong một cú chộp nhanh, tôi nhặt khẩu súng dưới chân. Tôi cầm nó lên, chĩa về phía trước, và nhìn.


Tôi đã bóp cò.


Ngay khi tôi làm vậy, mắt tôi rơi vào chiếc hộp đen.


Tôi có thể thấy nó trước mặt. Mỗi lần chớp ánh sáng từ chiếc hộp đó, kéo dài thành những ngày. Những tuần. Tôi có thể thấy viên đạn bay qua bầu trời trong tâm trí mình, như một thiên thể di chuyển qua các vì sao. Tôi có thể đắm chìm trong những suy nghĩ của mình trong thế giới Eo này, mãi mãi được nhìn thấy và yêu thương. Được mong muốn. Được cần thiết.


Tôi hoàn toàn từ bỏ, giống như những người khác. Tôi đã làm như vậy. Nó khiến tôi sợ hãi khi thừa nhận, nhưng trải nghiệm điều đó lần thứ ba đã là cú sốc cuối cùng của tôi.


May mắn thay, viên đạn đó đã tìm thấy mục tiêu của nó.


Chiếc hộp vỡ vụn thành từng mảnh.


Bên trong nó chỉ là một bóng đèn mạnh mẽ và một chiếc quạt quay bằng tay nhỏ. Đó là tất cả những gì có bên trong.


Khi những mảnh vỡ trải ra trên mặt đường nhựa, trong một khoảnh khắc tỉnh táo. Như thể điều gì đó đã bị xé ra khỏi đầu tôi. Thế giới bắt đầu xoay tròn, như thể đang đi qua một triệu dặm một giờ. Tôi đã trải qua cơn chóng mặt tồi tệ nhất mà tôi từng trải qua, gần như không thể thở vì cơn buồn nôn.


Những người khác ngã xuống đất, nôn ra những gì trong dạ dày trống rỗng của họ. Tôi thấy ai đó bị co giật. Người đàn ông đã đánh cô gái đó gần chết bò lên người tôi, lấy khẩu súng của tôi, và bắn từng viên vào người phụ nữ đã cầm chiếc hộp đen đó.


Có thể anh ta cũng thấy cơ hội để được tự do.


Đó là một sự hỗn loạn tuyệt đối.


Tôi cảm thấy mình rất ốm yếu, và bị tù tội, nhiều ánh đèn nhấp nháy hơn xuất hiện, nhưng tất cả những gì chúng làm, chỉ làm cho cơn buồn nôn của tôi tồi tệ hơn. Tôi đã được kiểm tra huyết áp. Tôi nghĩ tôi phải dành một đêm trong tù. Tôi gần như không thể suy nghĩ rõ ràng. Hầu hết thời gian của tôi trôi qua trong tư thế cúi mặt xuống bồn cầu, liên tục thải ra. Một số thứ mà tôi nôn ra chỉ đơn giản là không có ý nghĩa, tôi đã ăn một cái hoa hướng dương từ khi nào vậy, và tại sao nó lại có màu xanh?.


Người phụ nữ bị đánh không buộc tội tôi. Không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng cô ấy đã làm tôi được trắng án. Có thể cô ấy đã thấy nỗ lực cuối cùng đó. Người đàn ông đã bắn hạ kẻ bắt cóc chúng tôi đã bị buộc tội, nhưng tôi không biết vì lý do gì. Sau nhiều cân nhắc, cuối cùng tôi đã được trắng án. Một trong những viên cảnh sát tại hiện trường, là người mà tôi đã nói chuyện lần đầu tiên khi tôi bị tấn công, vì vậy có thể ông ấy cảm thấy tội lỗi vì không lắng nghe vào lần đầu.


Có thể bạn đã thấy các bài viết về vụ này. Họ gọi đó là một trò đùa sai lầm gì đó. Tôi nghĩ nó đã lên đến… trang 8 của một tờ báo quốc gia.


Đấy là chuyện của vài năm trước. Tôi muốn ghi lại điều này để nhắc nhở bản thân rằng, nó thực sự đã xảy ra, và rằng những cảm xúc và nỗi sợ của tôi vẫn còn tồn tại. Bởi vì đến ngày hôm nay, tôi có phản ứng như vậy mỗi khi có thứ gì đó nhấp nháy. Giống như cơ thể tôi vào một trạng thái sốc, ngay lập tức cố gắng lấy đi điều gì đó từ tôi. Chúa ơi, nó đã khiến tôi nôn một lần khi tôi được chụp ảnh, vì lý do công việc.


Tôi nghĩ cái hộp đó là một thứ gọi là Raskian. Tôi đã thấy vài cái đang lưu thông trên mạng. Một loại bản sao của một tác phẩm nghệ thuật, của một tác giả nào đó từ đầu thế kỷ.


Tôi muốn chia sẻ điều này. Khi tôi nhận ra mình đang tìm kiếm câu trả lời, và không có câu nào để tìm thấy, tôi cảm thấy thật cô đơn.


Ít nhất bây giờ, có một người trong chúng ta đang nói về điều đó.





 

Đăng nhận xét

Post a Comment (0)

Mới hơn Cũ hơn