Những câu chuyện kinh dị đáng sợ có thật



Chuyện là, có một gã đàn ông đã lén lút ẩn náu trong nhà tôi, suốt mấy tuần liền.



Tôi muốn bắt đầu bằng việc khẳng định rằng, chuyện này hoàn toàn có thật. Đây không phải là một "câu chuyện rùng rợn" hay một thứ gì đó tôi bịa ra. Ngay cả đến tận bây giờ, khi đã 27 tuổi, tôi vẫn kiểm tra từng cái tủ và khóa tất cả các cửa ít nhất ba lần trước khi đi ngủ.


Vâng, đó là lý do tại sao tôi không bao giờ dám ở nhà một mình nữa.


Lúc đó, tôi là một cô bé 16, gần 17 tuổi, sống cùng mẹ và em trai tôi, Ryan (lúc đó khoảng 7 tuổi). Mẹ tôi làm ca đêm ở viện dưỡng lão, nên tôi thường là người trông Ryan khi mẹ đi làm. Vì em còn nhỏ, nên thường ngủ say từ 8 giờ tối, còn tôi thì cứ làm việc của mình—xem TV, lướt điện thoại, ăn vặt. Bạn biết đấy, những thứ điển hình của cô gái tuổi thiếu niên.


Chúng tôi sống trong một căn nhà một tầng nhỏ ở rìa khu rừng. Không hoàn toàn biệt lập, nhưng cũng không có nhiều hàng xóm xung quanh. Tôi từng rất thích ở một mình trong nhà riêng vào ban đêm. Cho đến khi tất cả những chuyện này xảy ra.


Lần đầu tiên tôi nhận thấy điều gì đó kỳ lạ, nó rất nhỏ nhặt. Tôi đang nằm trên giường vào khoảng 11 giờ đêm, lướt điện thoại, thì nghe thấy tiếng sột soạt. Kiểu như ai đó đang lê chân trên thảm.


Tôi cứng đờ người.


Ryan đã ngủ say. Mẹ tôi không có nhà.


Tôi ngồi đó, nín thở, lắng nghe. Yên tĩnh được vài giây, rồi tôi lại nghe thấy. Một tiếng sột soạt nhẹ. Như thể ai đó đang di chuyển rất chậm qua phòng khách.


Tôi chộp lấy điện thoại và rón rén ra khỏi phòng, tim đập thình thịch. Tôi kiểm tra cửa trước—đã khóa. Các cửa sổ—đã khóa. Không có gì trông bất thường cả.


Nhưng rồi tôi nhận thấy một điều khiến bụng tôi thắt lại. Tủ quần áo ở hành lang đang mở. Chỉ hé một khe thôi. Chúng tôi không bao giờ để cửa tủ đó mở cả. Không bao giờ. Tôi đứng đó một giây, toàn thân căng thẳng. Tôi muốn quay lại và vào phòng mình. Nhưng cái đầu ngu ngốc của tôi quyết định kiểm tra. Tôi mở toang cửa. Không có gì. Chỉ có áo khoác và giày dép. Tôi nhớ mình đã tự cười nhạo bản thân. Tôi chỉ đang hoang tưởng. Dù vậy, tôi vẫn khóa cửa tủ quần áo trước khi quay lại giường.


Vài đêm sau, tôi tỉnh giấc không rõ lý do. Lúc đầu, tôi không biết tại sao. Rồi tôi nhận ra mình có thể nghe thấy tiếng thở. Tôi nằm đó hoàn toàn bất động, toàn thân cứng đờ vì sợ hãi. Tiếng thở không phát ra từ hành lang. Cũng không phải từ bên ngoài. Mà là từ bên trong phòng tôi.


Tôi chộp lấy điện thoại, tay run rẩy, và bật đèn pin. Tôi rọi đèn xung quanh—không có gì. Căn phòng trống rỗng. Tủ quần áo đã đóng. Tôi hầu như không ngủ được chút nào trong phần còn lại của đêm.


Sau đó, tôi bắt đầu cảm thấy kỳ lạ suốt cả ngày. Như thể tôi đang bị theo dõi. Như thể bất cứ khi nào tôi quay lưng lại, ai đó đang lấp ló đâu đó, nhìn trộm quanh góc. Tôi nói với mẹ, nhưng mẹ tôi chỉ gạt đi. Rồi, khoảng một tuần sau, mẹ đánh thức tôi khi về nhà sớm từ chỗ làm. Mẹ trông…lạ lắm. Mẹ hỏi tôi tại sao cửa sau lại không khóa và tôi đảm bảo với mẹ rằng tôi đã khóa nó rồi, rồi mẹ nói với tôi rằng nó không khóa và mẹ vừa phải khóa lại. Tôi biết chắc chắn rằng tôi đã khóa nó vào đêm hôm trước. Nhưng tôi không dám cãi lời mẹ.


Đêm đó, tôi rất cảnh giác. Tôi khóa cửa phòng ngủ và cầm điện thoại trong tay, đề phòng. Tôi tỉnh giấc vì lại nghe thấy tiếng thở và cái cảm giác ai đó đang theo dõi mình.


Toàn thân tôi lạnh toát. Tôi ngồi dậy, gần như không thở, và lắng nghe. Tôi nhận thấy cửa tủ quần áo của mình đang mở, điều này cũng rất kỳ lạ. Tôi bật đèn pin vừa kịp lúc nhìn thấy nó mở thêm một chút nữa.


Và đó là lúc tôi nhìn thấy hắn. Tôi thề với bạn, có một gã đàn ông đang ngồi xổm trong tủ quần áo của tôi. Da hắn trắng bệch, tóc nhờn và rối bù. Hắn quá gầy, như thể đã không ăn gì trong nhiều tuần. Và hắn đang cười toe toét với tôi.


Tôi thậm chí không nhớ mình đã ra khỏi giường như thế nào. Một giây trước tôi còn đang nhìn chằm chằm vào hắn, giây tiếp theo tôi đã đóng sầm cửa lại và chạy sang phòng Ryan. Ryan tỉnh dậy khóc thét khi tôi túm lấy em và chạy ra khỏi nhà, tay tôi đã bấm số 911. Cảnh sát đến rất nhanh. Họ tìm thấy hắn vẫn còn trong tủ quần áo của tôi. Hóa ra, hắn đã sống trong khoảng không gian dưới sàn nhà chúng tôi suốt mấy tuần.


Hắn đã vào nhà qua một lỗ thông gió lỏng lẻo ở tầng hầm và lén vào nhà vào ban đêm. Xem chúng tôi ngủ. Lấy thức ăn khi chúng tôi không để ý.


Nhưng điều tồi tệ nhất ư? Khi họ lôi hắn ra, họ tìm thấy một thứ được giấu sau áo khoác của tôi. Một con dao.


Cảnh sát nói rằng hắn có lẽ đang chờ thời cơ thích hợp. Tôi cố gắng không nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra, nếu tôi không tỉnh giấc đêm đó.


Tôi thề rằng chuyện này đã thực sự xảy ra và nó ám ảnh tôi đến tận ngày nay. Vậy nên, gửi đến gã đàn ông trong tủ quần áo của tôi—mong rằng chúng ta đừng bao giờ gặp lại nhau nữa.


 

 

 

Chủ nhà nghỉ carbin hành xử rất kỳ lạ, tôi rời đi khi thấy một chiếc ghế có dây thừng trong phòng ngủ của mình.


Tôi đang xem một video trên YouTube, trong đó người làm video kể những câu chuyện "đừng gặp lại" về những cuộc chạm trán kỳ lạ với chủ nhà hoặc trong nhà trọ, điều này khiến tôi nhớ đến một chuyện đã xảy ra với tôi vài tháng trước.


Tuyên bố miễn trừ trách nhiệm: câu chuyện này có thể không đáng sợ bằng những câu chuyện khác trên subreddit này, nhưng việc xem những video dạng đó qúa nhiều khiến tôi trở nên hoang tưởng, đó là lý do tại sao tôi quyết định rời khỏi nhà nghỉ carbin đó thay vì mạo hiểm trở thành nạn nhân, trong một câu chuyện tội phạm có thật.


Như tôi đã nói, chuyện này xảy ra vào năm trước, nếu tôi nhớ không nhầm thì vào tháng 1 hoặc tháng 2 năm 2024. Tôi đang đến thăm gia đình ở miền nam nước Pháp, và không muốn ở lại nhà họ mặc dù họ đã mời, vì lý do cá nhân, mà tôi sẽ không chia sẻ ở đây. Lưu ý rằng tôi đến thăm họ khá thường xuyên và thường là vào buổi đêm, vì vậy tôi sẽ không bao giờ đặt nhà nghỉ cùng một chỗ và đôi khi tôi sẽ đặt phòng khách sạn luôn cơ, đắt hơn nhưng tốt cho tôi, vì tôi không nhất thiết muốn giao lưu với chủ nhà. Ngay cả khi tôi đặt nhà nghỉ qua đêm, tôi sẽ luôn tìm kiếm căn hộ hoặc căn hộ dạng studio, chứ không phải một phòng trong một căn hộ/nhà mà người khác sống, vì tôi muốn ở một mình, nên đây là một tiêu chí quan trọng đối với tôi.


Vì vậy, tôi đặt nhà nghỉ carbin này, với khoảng cách khá gần đến nơi gia đình tôi ở, và nó trông rất đẹp trên giấy tờ. Tôi nghĩ nó được quảng cáo là một ngôi nhà hoặc căn hộ tầng trệt có lối ra sân và vườn. Có lẽ đó là một trong những lý do mà nó rẻ hơn (tôi không nhớ chắc chắn nhưng tôi không đến đó để giải trí, hoặc lên kế hoạch có một nơi rất đẹp cho bản thân, để có những kỳ nghỉ thú vị, vì vậy tôi thực sự muốn một cái gì đó tiện lợi và sẽ không trả thêm tiền cho bất kỳ loại dịch vụ sang trọng nào). Không có nhiều đánh giá về nơi này, nhưng ít nhất là có một vài đánh giá khá tích cực.


Vì vậy, tôi đến chỗ đó với vali, đợi trước nhà. Tôi liên lạc với chủ nhà, người sẽ đưa chìa khóa cho tôi, nhưng anh ta đến muộn. Tôi đã dành ít nhất một giờ để đợi bên ngoài, và tôi cố gắng kiên nhẫn, nhận ra rằng ít nhất khu phố này khá đẹp và có vẻ an toàn, ngay cả khi tôi cần đi qua những khu vực hơi đáng ngờ để đến đó, từ nơi người thân của tôi ở. Chủ nhà cuối cùng cũng đến. Anh ta có vẻ là một người đàn ông tốt và xin lỗi rối rít, nói rằng anh ta đang ở một thị trấn khác, đến thăm anh em họ hoặc bạn bè, và thời gian trôi qua nhanh chóng. Red flag đầu tiên đây: anh ta nói họ đang uống rượu và không có thời gian để tỉnh táo, nên anh ta phải chạy nhanh trên đường cao tốc bằng xe máy trong khi say xỉn/say rượu. Anh ta dừng lại và nửa đùa nửa thật yêu cầu tôi đừng nói điều đó, nếu tôi có đánh giá dịch vụ nhà nghỉ này trên google. Tôi trở nên nghiêm túc hơn một chút và nói với anh ta rằng, anh ta không nên uống rượu và lái xe, nhưng anh ta nói rằng anh ta thực sự không muốn khiến tôi đợi thêm. Tôi nói với anh ta rằng tôi sẽ không nêu điều đó trong đánh giá của mình (cảnh báo tiết lộ trước: tôi sẽ nêu đấy, nhưng vì đang đứng trước mặt anh ta, nên tôi không muốn có gì đó không vui).


Người đàn ông này nói chung là tốt và có vẻ đáng tin cậy, rất hay trò chuyện và cởi mở để giao lưu. Và thành thật mà nói, tôi chỉ vui vì cuối cùng cũng có thể vào trong và bỏ đồ đạc xuống. Red Flag thứ hai là khi anh ta nói với tôi rằng, tôi sẽ sống trong một căn hộ nhỏ liền kề với ngôi nhà lớn hơn mà anh ta sống, nhưng tôi không nên lo lắng vì tôi sẽ có không gian riêng, phòng tắm riêng, nhà bếp riêng, v.v. Tôi không thích điều đó lắm, nhưng tôi thực sự nghĩ rằng nó có thể sẽ tốt, vì tôi không thoải mái lắm khi ở một mình, trong một chỗ ở tầng trệt, biết rằng bất kỳ ai cũng có thể vào sân và tiếp cận cửa trước nơi mà tôi ở (một lần nữa nhắc lại, tôi có chứng hoang tưởng). Vì vậy, biết rằng có người tôi "quen biết" ở gần đó, trong trường hợp có chuyện gì xảy ra mang lại cho tôi cảm giác an toàn.


Chúa ơi, tôi đã sai.


Anh ta dẫn tôi đi xem xung quanh, mọi thứ có vẻ ổn, nó khá cũ nhưng như tôi đã nói, tôi không tìm kiếm một nhà nghỉ sang trọng. Phần tôi sẽ ở nằm ở tầng thấp hơn so với mặt đường, không hẳn là tầng hầm vì có lối ra vườn, nhưng tôi cần đi xuống một cầu thang bên ngoài và vào căn hộ qua sân sau. Điều này thể hiện rõ nhất khi tôi ở trong phòng ngủ, vì tôi nhìn qua cửa sổ thấy rõ ràng là ở tầng thấp hơn. Yellow Flag, là khi anh ta chỉ cho tôi một cánh cửa gần phòng ngủ, đó là cửa thông giữa phần của tôi và nhà của anh ta. Tôi đã mong đợi điều đó nhưng nghĩ rằng anh ta có thể cần phải băng qua sân, hoặc đi qua cửa trước để vào phần nhà của tôi. Anh ta nói cánh cửa này luôn đóng và dù sao cũng đã khóa, không phải để cảnh báo tôi đừng cố mở nó, mà giống như "bạn sẽ nhận thấy có cánh cửa này, nó vô dụng đối với bạn và những gì bên ngoài nó không thuộc phần bạn thuê". Chúng tôi trò chuyện một chút (quá lâu theo ý tôi vì tôi mệt mỏi và cũng vẫn khó chịu vì anh ta đến muộn, và không có tâm trạng giao lưu). Anh ta đưa cho tôi số điện thoại của mình vì "tính năng trò chuyện của nhà nghỉ carbin này không tốt, sử dụng WhatsApp dễ dàng hơn". Và sau đó anh ta rời đi.


Tôi bắt đầu ổn định lại, mở vali và thay quần áo trước khi đi thăm gia đình họ hàng. Sau đó, tôi quay lại chỗ đó vào buổi tối và quyết định đi tắm. Nếu tôi nhớ không nhầm, những gì tôi nói tiếp theo đã xảy ra trước khi tôi định đi tắm, vì tôi nhớ đã khóa cửa phòng tắm, điều mà tôi không bao giờ làm khi biết mình ở một mình, và tôi nhớ mình khá lo lắng khi tắm. Vì vậy, cờ đỏ lớn nhất trước khi đi tắm xuất hiện: Tôi đang ngồi trên giường, và nghe thấy tiếng gõ cửa và ai đó gọi tên tôi. Hai giây sau, trước khi tôi kịp trả lời hoặc thậm chí hiểu tiếng ồn phát ra từ đâu, tôi nghe thấy tiếng chìa khóa xoay trong ổ khóa và một cánh cửa mở ra. Như bạn có thể đoán, đó là cửa thông nhau, bên cạnh phòng ngủ. Người đàn ông bước vào và nói rằng anh ta không tìm thấy điện thoại của mình, và liệu anh ta có thể đã để quên nó ở tầng dưới này hay không.


Tôi hơi sốc, có lẽ vì nếu anh ta đến muộn hơn 10 phút, có lẽ tôi đã khỏa thân, sẵn sàng tắm, hoặc có thể đi lại trong khi đang đeo khăn tắm, vì tôi nghĩ là mình sẽ ở một mình. Tôi biết có vẻ như tôi là một kẻ nhát gan, nhưng hãy nhớ rằng tôi là một phụ nữ tương đối trẻ, ở một mình trong một ngôi nhà với một người đàn ông, ở độ tuổi 40 hoặc 50, người có quyền kiểm soát thời điểm nào mà anh ta có thể vào "không gian của tôi", bất cứ lúc nào. Tôi vẫn lịch sự và cố gắng nói với anh ta rằng không, tôi không nhìn thấy điện thoại của anh ta (tôi đã tìm thử, thực sự không có gì ngoài vali mở của tôi trên một chiếc ghế dài trong phòng ngủ). Anh ta vẫn bước vào, nói rất nhiều và rất nhanh trong khi tôi đang ngồi đó, không hoàn toàn nhận ra chuyện gì đang xảy ra, và không có cơ hội nói yêu cầu anh ta rời đi. Anh ta nhìn quanh căn hộ và rõ ràng là không tìm thấy điện thoại. Sau đó, anh ta nói xin lỗi và có lẽ hỏi liệu mọi thứ có ổn không, tôi đã ăn tối chưa hay đại loại thế, và sau đó rời đi.


Vào thời điểm đó, tôi thực sự tự hỏi liệu mình có nên ở lại hay không, vì tôi biết bạn chỉ được hoàn tiền nếu hủy trước 2 đêm. Tôi chỉ nghĩ rằng tôi sẽ mất tiền cho đêm đã bắt đầu (lúc đó đã sau 11 giờ đêm) và đêm tiếp theo, biết rằng tôi đã đặt ít nhất 4 đêm. Tôi thực sự cần tắm nhưng tự hỏi liệu mình có nên tắm hay không, tôi cố gắng xem có phòng khách sạn nào trống không, nhưng đã quá muộn để đặt hoặc đã hết phòng. Tôi quyết định tắm thật nhanh, tự hỏi liệu anh ta có nghe thấy tiếng tắm và quyết định rằng anh ta đã quên thứ gì đó khác, để vào lại hay không. Không có chuyện gì xấu xảy ra. Sau đó, tôi quay lại phòng ngủ mặc quần áo nhanh nhất có thể để đề phòng, ngồi xuống và suy nghĩ.


Tôi quyết định rằng tôi sẽ chỉ ở lại qua đêm và có lẽ tôi sẽ bớt hoang tưởng hơn vào buổi sáng, nếu tôi vẫn còn sống. Đó là khi tôi nhận thấy những chiếc ghế trong phòng ngủ này. Có hai chiếc và một trong số đó có dây thừng buộc quanh tay vịn. Những chiếc ghế ở trong tình trạng tốt và sợi dây chắc chắn không có ở đó để giữ cho tay vịn được cố định vào ghế, vì chúng chỉ lỏng lẻo. Cho đến ngày nay tôi vẫn không biết tại sao chúng lại ở đó.


Tôi vẫn nghĩ rằng tôi nên ngủ ở đó, chỉ qua đêm này thôi, và cố gắng dùng một chiếc ghế để chặn tay nắm cửa trong phòng ngủ, như trong phim ấy. Nhưng các bạn ơi, điều này chỉ hiệu quả trong phim. Tôi thử với cả hai chiếc ghế, cố gắng xếp chúng lên nhau, thậm chí cố gắng sử dụng dây thừng theo cách này hay cách khác, tay nắm vẫn có thể hạ xuống đủ để mở cửa dễ dàng. Tôi nghĩ rằng ít nhất nếu tôi để chúng trước cửa, tôi sẽ nghe thấy nếu ai đó cố gắng mở nó, nhưng cửa mở theo hướng ngược lại và trong mọi trường hợp, tôi không biết mình sẽ làm gì ngay cả khi tiếng ồn đánh thức tôi.


Một lần nữa, tôi có chứng hơi hoang tưởng và lo lắng, nhưng sống một mình ở nước ngoài, phương châm của tôi là không bao giờ, không bao giờ, mạo hiểm cho sự an toàn của bản thân vì tôi thường là người duy nhất có thể tự cứu mình, vì vậy tốt hơn là tránh mọi tình huống khó khăn. Không có nghĩa là tôi không bao giờ ra ngoài, nhưng tôi sẽ không say xỉn xung quanh những người tôi không tin tưởng, và tôi sẽ đi taxi nếu tôi cảm thấy không an toàn khi về nhà một mình sau nửa đêm. Bây giờ tôi sống ở một thành phố khá an toàn nhưng đã có quá nhiều cuộc chạm trán tồi tệ (rất may là không có gì bất thường đối với hầu hết phụ nữ) nếu như không cẩn thận. Vì vậy, từ quan điểm bên ngoài, đây là một câu chuyện về ai đó đặt một nhà nghỉ carbin với những đánh giá tốt, với một chủ nhà tốt bụng và thân thiện, người chỉ quá cởi mở vì anh ta thích gặp gỡ mọi người, và những sợi dây chỉ là một chi tiết gì đó kỳ quặc. Nhưng đối với bản thân, người hay lo lắng và hoang tưởng của tôi, đó là tiền đề cho một câu chuyện kinh dị hoặc giật gân, nơi bạn hét vào mặt nạn nhân rằng mày thật ngu ngốc,phải mau chóng để rời đi càng sớm càng tốt trước khi gã đó quay lại. Vì vậy, tôi quyết định gọi cho anh trai mình, người đã đến đón tôi vào khoảng nửa đêm để tôi ở lại chỗ anh ấy trong phần còn lại của thời gian lưu trú.


Tôi rời khỏi nhà nghỉ carbin của mình vào giữa đêm vì chủ nhà của tôi đã vào căn hộ của tôi, qua một cánh cửa thông nhau mà không báo trước, và sau khi tôi nhìn thấy những sợi dây thừng buộc quanh tay vịn của một chiếc ghế trong phòng ngủ của mình.


 



 

Sau khi tôi tố cáo hành vi bạo lực gia đình và khiến hắn bị bắt, bạn trai cũ của tôi đã thuê người đến nhà tôi, để hãm hại tôi.


Tôi đã hẹn hò với gã đàn ông đó khoảng 2 năm rưỡi và hắn suýt giết chết tôi. Hắn bạo hành tôi cả về thể xác, tinh thần lẫn tình dục, đủ mọi kiểu.


Lần cuối cùng hắn làm hại tôi, là vì tôi nói với hắn rằng tôi sẽ chuyển đi và sẽ có bạn cùng phòng. Hắn không thích điều đó. Hắn bóp cổ tôi hai lần và đấm vào mặt tôi. Tôi trốn thoát và gọi cảnh sát, hắn bị bắt vài ngày sau đó. Tuy nhiên, cho đến lúc đó, hắn vẫn đang xúi giục tôi phải đến cơ quan thực thi pháp luật và khai rằng tôi tự đánh mình và hắn không thực sự bóp cổ tôi - rằng tôi đã ngừng dùng thuốc tâm thần và bị một cơn loạn thần vào đêm đó.


Tại phiên điều trần đầu tiên, tôi đã rút lại lời khai và nói với thẩm phán tất cả những lời dối trá mà bạn trai cũ của tôi đã bảo tôi nói. Thẩm phán tin tôi và hắn được thả khỏi tù, nhưng hắn vẫn bị giam giữ ở quận hay gì đó tương tự. Trước khi hắn được thả, tôi đã quay lại cơ quan thực thi pháp luật sau khi lấy lại được sự tỉnh táo và nói lại sự thật, và một phiên điều trần khác được lên lịch.


Chắc chắn rằng bạn trai cũ của tôi đã được thông báo lý do TẠI SAO một phiên điều trần khác được lên lịch. Hắn là thành viên trong một băng đảng. Tất nhiên, tôi sẽ không nói băng đảng nào. Và như đã đề cập trước đó, lúc này tôi đã chuyển đến nhà mới với bạn cùng phòng. Nhưng trước khi hắn bị bắt, hắn đã hỏi tôi sẽ chuyển đến đâu và tôi đã nói với hắn góc đường nào có ngôi nhà mà tôi ở, thật ngu ngốc.


Chà, bạn trai của bạn cùng phòng tôi vào thời điểm đó cũng là thành viên trong băng đảng (chúng tôi quen toàn những người "tuyệt vời", phải không?) và anh ta đã thông báo rằng nhà tôi đã bị băng đảng của bạn trai cũ tôi "đánh dấu". Và điều đó đã trở thành sự thật.


Một buổi sáng khoảng 6 giờ, bạn cùng phòng tôi và bạn trai cô ấy đang ngồi trong xe của cô ấy ở lối đi với đèn tắt. Tôi đang ngủ trong nhà. Một chiếc xe sau đó dừng lại trước nhà tôi, chặn lối đi, ngăn bạn cùng phòng tôi lái xe ra. Chiếc xe bí ẩn đó đậu chặn lối đi trong vài phút trước khi một người đàn ông bước ra khỏi ghế hành khách và bắt đầu đi thẳng lên lối đi đến hiên nhà tôi. May mắn thay, bạn trai của bạn cùng phòng tôi có súng bên mình và khi anh ta thấy người đàn ông đi về phía cửa trước, anh ta bước ra khỏi xe của bạn cùng phòng tôi và khoe súng với người đàn ông đó. Người đàn ông nhìn thấy và chạy trở lại xe, sau đó xe phóng đi.


Có lẽ vài tuần sau, tôi lái xe đến trạm xăng cách nhà vài con phố sau khi mặt trời lặn. Tôi đang mua một cây vape hay gì đó. Khi tôi đang đi bộ trở lại xe của mình từ trạm xăng, một người đàn ông trong cùng chiếc xe đã đậu trước nhà tôi dừng lại bên cạnh tôi và bắt đầu hét lên điều gì đó. Tôi không thể biết hắn đang nói gì trước khi tôi hét lại "im mẹ mày đi và để tao yên" (nghĩ rằng tôi chỉ bị trêu ghẹo bởi ai đó ngẫu nhiên). Tôi lên xe và chuẩn bị lái ra khỏi trạm xăng, nhận thấy xe của hắn đang đậu trước lối ra mà tôi định đi và không di chuyển. Vì vậy, tôi đi ra một lối ra khác và rẽ trở lại đường nhà tôi. Tôi nhìn ra phía sau và thấy hắn đang theo tôi. Hắn đợi tôi rời đi trước khi hắn lái xe ra phía sau tôi và theo tôi. Tôi bắt đầu đi xuống những con đường khác nhau và hắn vẫn bám theo. Cuối cùng tôi hoảng sợ và tăng tốc rất nhanh và rẽ ngoặt nhanh chóng khiến hắn mất dấu tôi. Tôi đã không về nhà.


Một ngày khác, tôi đi làm về và thấy cửa sổ phòng ăn nhìn ra sân sau (cửa sổ duy nhất ở tầng một không có song sắt bảo vệ từ bên trong) đã bị phá hoại từ bên ngoài. Nó có một tấm lưới được gắn chặt để có thể mở cửa sổ và tấm lưới đã bị xé toạc. Chúng tôi gắn lại nó và tự mình cố gắng xé nó ra, và nó RẤT KHÓ. Bạn trai của bạn cùng phòng tôi có thể làm được nhưng chúng tôi không đủ mạnh. Sẽ phải tốn rất nhiều công sức để gỡ tấm lưới đó ra.


Lần cuối cùng, bạn trai của bạn cùng phòng tôi và bạn của anh ta rời khỏi nhà tôi để đi dạo. Khi họ quay lại, lúc họ đang đi bộ trở lại nhà tôi, họ thấy hai người đàn ông đang nhìn trộm qua cửa sổ phòng ăn khác cố gắng nhìn vào bên trong. Họ nhận thấy bạn trai của bạn cùng phòng tôi, khi anh ta bắt đầu hét lên hỏi họ đang làm cái quái gì và họ vội vàng bỏ chạy.


Phiên điều trần cuối cùng của tôi và bạn trai cũ của tôi đã diễn ra vài tháng trước và tôi đã khiến hắn bị tống vào tù đến năm 2036. Tôi nghĩ có lẽ những tên đồng bọn băng đảng của hắn đã nhận ra rằng, một người đàn ông bị tống vào tù trong 12 năm tới, không đáng để họ mạo hiểm tự do của mình nữa, và tôi đã được yên ổn kể từ đó.


 

 


Chuyện là, một người đàn ông lạ mặt đã cứu tôi khỏi việc bị chuốc thuốc.


Chuyện này xảy ra vào thứ Bảy vừa rồi, cách đây hai ngày. Tôi là sinh viên năm nhất, 19 tuổi, chuyển từ một thị trấn khá nhỏ đến một thành phố lớn.


Tôi đã nói chuyện với một chàng trai trên Tinder khoảng hai tuần. Anh ta dễ thương và có vẻ tốt bụng, chúng tôi có nhiều điểm chung, anh ta thậm chí còn học cùng trường đại học với tôi. Tuy nhiên, anh ta lớn tuổi hơn - anh ta đã có bằng cử nhân và hiện đang học cao học. Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, chúng tôi đi uống cà phê vào thứ Hai, đúng một tuần trước. Tôi đã có một khoảng thời gian tuyệt vời và khi anh ta hỏi tôi có muốn đi uống nước (tuổi uống rượu ở đây là 18) vào thứ Bảy không, tôi vui vẻ đồng ý.


Chúng tôi gặp nhau tại một quán bar địa phương và trò chuyện không hề gượng gạo trong hai giờ. Chúng tôi thực sự hợp nhau. Tôi phải đi vệ sinh và khi tôi quay lại, một người đàn ông nào đó đang đợi tôi bên ngoài nhà vệ sinh. Anh ta dừng tôi lại và nói với tôi rằng người đàn ông đang ngồi ở bàn của tôi đã bỏ thứ gì đó vào đồ uống của tôi và hỏi tôi có muốn anh ta gọi cảnh sát không.


Tôi cảm ơn anh ta, nhưng nói không, mọi thứ đều ổn và quay lại bàn của mình. Tôi thực sự thích chàng trai đó và muốn tin rằng người đàn ông lạ mặt kia chỉ đang trêu chọc tôi. Tuy nhiên, tôi không muốn mạo hiểm, vì vậy tôi nói thẳng với anh ta những gì đã xảy ra - tôi nói "Xin lỗi, điều này nghe có vẻ điên rồ, nhưng sau khi em ra khỏi nhà vệ sinh, một người đàn ông lạ mặt nói với em rằng anh đã bỏ thứ gì đó vào đồ uống của em".


Anh ta cười và nói điều đó thật điên rồ, như thể chúng tôi đang cùng nhau cười khúc khích về tình huống này. Anh ta không hề nghiêm túc về chuyện đó. Tôi xin lỗi và nói rằng tôi không nghĩ anh ta đã làm điều đó, hoàn toàn không, nhưng tôi sẽ yên tâm hơn nhiều nếu anh ta uống cạn đồ uống của tôi, để tôi biết người đàn ông lạ mặt kia có đang trêu chọc tôi hay không, vì chưa bao giờ có chuyện gì như thế này xảy ra với tôi trước đây. Tôi lại xin lỗi và nói rằng tôi sẽ trả tiền đồ uống và tôi rất tiếc vì đã làm cho tình huống trở nên khó xử.


Anh ta nói điều đó hoàn toàn không thành vấn đề, anh ta chỉ cần đi vệ sinh trước. Tôi đợi. Sau 15 phút, tôi nhận ra anh ta sẽ không quay lại. Tôi đợi thêm một lúc nữa và sau nửa tiếng tôi trả tiền và về nhà.


Khi về đến nhà, tôi kiểm tra Tinder và thấy anh ta đã xóa tài khoản. Được rồi, có lẽ anh ta nghĩ tôi điên rồ đến mức, buổi hẹn hò của chúng tôi khiến anh ta xóa ứng dụng.


Tuy nhiên, điều đó vẫn làm tôi bận tâm. Tôi tìm kiếm anh ta trên Google và không tìm thấy gì. Hôm nay, tôi đến văn phòng hồ sơ tại trường đại học của mình và hỏi liệu có người nào tên như vậy đang học ở đây không. Người phụ nữ làm việc ở đó nói với tôi rằng, đó là thông tin riêng tư mà cô ấy không thể chia sẻ. Sau đó tôi hỏi liệu có người nào tên như vậy đã từng lấy bằng từ trường đại học này không. Cô ấy tra cứu và nói với tôi rằng không, không ai tên như vậy đã từng lấy bằng ở đây.


Anh ta đã nói dối tôi. Anh ta nói với tôi rằng anh ta đã học bằng cử nhân tại trường đại học của tôi. Anh ta không hề học ở đó. Hoặc, một khả năng khác, anh ta đã nói với tôi một cái tên giả. Bây giờ tôi chắc chắn rằng anh ta có ý định xấu xa và đã bỏ thuốc vào đồ uống của tôi. Tôi đã quá may mắn khi có người nhận ra. Tôi không biết anh ta sẽ làm gì với tôi nếu tôi uống thứ đó, và tôi cũng không thực sự muốn biết.


Tôi vẫn còn hơi rùng mình về tình huống này. Tôi đã xóa Tinder và tôi rất mừng vì tôi đã không cho anh ta số điện thoại hoặc địa chỉ của mình. Anh ta đã đề nghị đón tôi và tôi đã khéo léo nói không, nhưng lại ngu ngốc nói với anh ta rằng quán cà phê chúng tôi gặp nhau có thể đi bộ đến căn hộ của tôi. Vì vậy, anh ta biết khu vực tôi sống. Cũng như tên đầy đủ của tôi và nơi tôi học. Tôi không nghĩ rằng tôi có thể làm gì về chuyện đó - tôi thực sự nghi ngờ rằng anh ta thậm chí đã cho tôi tên thật của mình.


Gửi đến chàng trai Tinder lạ mặt đã nói dối tôi và có lẽ đã cố gắng bỏ thuốc tôi, mong rằng chúng ta đừng gặp lại nhau. Và gửi đến người đàn ông tốt bụng đã giúp tôi nhận ra tình huống, xin cảm ơn RẤT NHIỀU!!

 

 

 

Năm 2024, tôi bị một trẻ vị thành niên theo dõi và nó giống như địa ngục trần gian vậy.


Để nói rõ trước, hiện tại tôi 19 sắp 20 tuổi. Do một giáo viên đầy thù hận nào đó, cô ta đã thao túng điểm số để tôi phải học lại vào năm lớp ba, vì tôi gọi một học sinh khác là đồ nhõng nhẽo vì cậu ta khóc lóc đòi mẹ. Bối cảnh đằng sau không liên quan nhưng tóm lại là cô bé đó nghĩ vì mẹ là giáo viên, nên có thể khóc lóc để được vào lớp của mẹ. Mẹ cô bé là giáo viên trung học và cô bé gần như luôn khóc lóc cho đến khi được phép đến lớp mẹ và giáo viên lớp ba tội nghiệp sẽ phải rời lớp để đón con gái, vì cô bé muốn gây sự chú ý. Cuối cùng tôi đã bực mình và nói với cô bé rằng cô bé đã học lớp ba rồi, và quá lớn để khóc đòi mẹ và làm gián đoạn các học sinh khác. Có lẽ hơi gay gắt nhưng bạn có thể thấy cô bé đó bị nuông chiều khá nhiều.


Giờ đến người thực sự trong câu chuyện.


Vào tháng 8 năm 2023, tôi học năm ba. Tôi học tại một trường nghề ở quận Sumeru về Thiết kế Đồ họa. Một học sinh năm hai tên James đã nhận thấy rằng tôi không được đưa đón về nhà như cậu ta. Cậu ta đề nghị đưa tôi về nhà. Tôi không biết rõ cậu bé này. Tôi đã nói chuyện với cậu ta vài lần nhưng cũng chỉ thế thôi, tôi không thân thiết với cậu ta. Tôi nói với cậu ta rằng, mẹ tôi thích gặp gỡ mọi người trước khi để tôi đi xe trong xe của một người ngẫu nhiên. Đặc biệt là với một chàng trai. Vì lúc đó tôi 18 tuổi, tôi nói với cậu ta rằng nếu cậu ta gây tai nạn, tôi sẽ chịu trách nhiệm vì là người lớn trong xe.


Sau đó, cậu ta không thực sự làm phiền tôi về bất cứ điều gì. Chúng tôi vẫn nói chuyện và có thể thấy cậu ta không phải là người bình thường. Mãi đến năm cuối cấp, mọi chuyện mới trở nên rùng rợn.

Chúng tôi trao đổi số điện thoại vì đôi khi tôi sẽ giúp cậu ta làm bài tập về nhà mà cậu ta không hiểu hết và giới thiệu các kênh kinh dị trên YouTube như truyện Reddit, truyện creepypasta hoặc các kênh nói về video gây rối loạn như Hannahthehorrible/Nick Crowley/Nexpo. (haitenpasta nữaaaaa)


Trong vòng một tháng, cậu ta tìm thấy địa chỉ nhà của tôi. Tôi chưa bao giờ nói với cậu ta nơi tôi sống và cậu ta được đưa đến trường sớm hơn tôi rất nhiều. Cách trường dạy nghề hoạt động là tất cả học sinh ở phía tây Fontaine đi vào Sulani sẽ đến một trường trung học cơ sở và trung học phổ thông duy nhất nữa, trong khi học sinh từ đông Fontaine đi vào Liyue sẽ đến một trường trung học phổ thông khác.


Tôi chưa bao giờ nói với cậu bé này nơi tôi sống, chứ đừng nói đến một khu vực gần đó. Tôi bắt đầu ghi chú lại mọi thứ vào thời điểm này, dù lớn hay nhỏ.


Trong những tháng tiếp theo, nếu tôi ngủ quên trên xe buýt, cậu ta sẽ gõ vào tai nghe của tôi, vỗ vào tai tôi, đá chân tôi, lắc người tôi hoặc gọi điện thoại cho tôi chỉ để tôi nói chuyện với cậu ta.


Vào tháng 4, cậu ta mời tôi đi dự vũ hội cùng cậu ta và tôi đã cố gắng nói với cậu ta nhiều lần rằng tôi không quan tâm, và cậu ta cố gắng thao túng tôi, tôi chỉ nói dối cậu ta và nói với cậu ta rằng tôi có một sự kiện gia đình vào ngày hôm đó.


Sau đó, tôi nói với hiệu trưởng về việc cậu ta quấy rối và ép buộc mọi người đi dự vũ hội và cậu ta đã đưa ra lời xin lỗi thiếu chân thành nhất từ trước đến nay. Cậu ta diễn đạt như thể bị ép phải xin lỗi.


Tôi nhận được một cuộc gọi điện thoại vào ngày hôm sau, cậu ta hỏi liệu chị gái tôi có lái một chiếc xe màu đỏ và làm việc tại Sangonomiya Coffee House không. Tôi nhanh chóng nói không và chặn số của cậu ta.


Tôi đến phòng hành chính cùng với việc cậu bé này sẽ gọi điện hỏi tôi có đến Dollar General không, có đi làm không hoặc tôi có ở nhà không, nói với tôi những suy nghĩ cậu ta có về việc giết bạn trai của mẹ mình, cậu ta muốn đập vỡ răng của anh ta như thế nào, đập điện thoại vào cửa sổ và cố gắng thao túng tôi gọi điện, khi cậu ta đang lên cơn hoảng loạn và nói lan man về việc giáo viên toán của tôi cần bị mổ bụng vì cô ấy thừa cân và phụ nữ béo là những con lợn cái xấu xí và kinh khủng để sinh con (Cô ấy không thừa cân do chế độ ăn uống kém. Cô ấy có một tình trạng y tế gây ra sự tích tụ estrogen).


Điều tồi tệ nhất là khi cậu ta tức giận về việc mất hộp đựng air pod và hung hăng giẫm lên air pods và thực sự tức tới sùi bọt mép.


Tôi đến gặp hiệu trưởng và người liên lạc sau chuyện này, nhưng không thể nói chuyện và họ đã hét vào mặt tôi trong một giờ, về việc tôi đã đối xử tệ với một đứa trẻ trong phổ tự kỷ và thông tin của tôi, thông tin của mẹ tôi và thông tin của chị gái tôi là thông tin công khai.


Tôi bắt đầu lên cơn hoảng loạn và gọi cho mẹ tôi. Lúc này tôi thực sự nôn mửa vào thùng rác trong phòng hội nghị. Mẹ tôi RẤT TỨC GIẬN. Mẹ tôi bảo tôi gọi văn phòng cảnh sát trưởng sau khi về nhà. Cảnh sát trưởng thực sự đã đến nhà cậu bé này và bảo cậu ta ngừng chuyện này hoặc tôi có mọi quyền để nộp đơn tố cáo theo dõi và quấy rối. Trung tâm bảo trợ phụ nữ 180 xác nhận rằng những gì hiệu trưởng và người liên lạc đã làm là ghê tởm và nguy hiểm.


Cho đến nay tôi vẫn chưa nhìn thấy cậu ta và tôi vẫn chặn số của cậu ta. Hy vọng rằng tôi sẽ không nhìn thấy tên khốn nhỏ bé này nữa.


Gửi đến James, nếu cậu tình cờ thấy bài đăng này, hãy tránh xa tôi và chị gái tôi. Tôi hy vọng cấp trên tương lai của cậu sẽ biết về chuyện này. Đúng vậy. Tên khốn này muốn vào quân đội cơ đấy?.


Nếu tôi nhìn thấy cậu ta lần nữa, tôi sẽ không ngần ngại khởi tố cậu ta. Tôi không quan tâm nếu "Nó hủy hoại cuộc đời cậu mãi mãi". Cậu ta là mối nguy hiểm cho những người xung quanh và có khả năng cho chính bản thân cậu ta.



 



Đăng nhận xét

Post a Comment (0)

Mới hơn Cũ hơn